Nếu là trước kia, Bạch Thanh Thanh dùng chuyện cô ta dứt khoát đi theo ông ta mà náo loạn, Thiệu Kinh sẽ mềm lòng mà thương tiếc.
Nhưng chiêu cũ được sử dụng quá nhiều lần sẽ không còn tác dụng.
Hơn nữa, lần này cô ta lại đắc tội đến Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn còn buông lời bảo ông ta cút theo luôn rồi, làm sao Thiệu Kinh còn có thể tiếp tục dung túng cho Bạch Thanh Thanh?
Ông ta lập tức đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Sếp Phó đã nói rồi, anh cũng không thể làm gì được. Chút nữa em đến phòng nhân sự để làm thủ tục đi.”
Bạch Thanh Thanh cực kỳ khó chịu: “Thiệu Kinh!”
Phó Đình Viễn bảo sa thải cô ta khỏi Tinh Sang, sau khi tin tức này lan ra thì còn có người dám mời cô ta tiếp tục đóng phim, thế này tương đương với việc phong sát cô ta rồi!
Thiệu Kinh nổi giận rống lên: “Không phải cậu ta đã nói sẽ trả tiền vi phạm hợp đồng cho em sao? Đó cũng là một số tiền lớn, em làm ầm ĩ cái gì nữa? Không lẽ em muốn anh cũng bị cậu ta đuổi việc chung với em luôn sao?”
“Nếu bây giờ rời khỏi Tinh Sang, anh chỉ có thể uống gió tây bắc!”
Thiệu Kinh cũng khó chịu kinh khủng, ông ta đang mong có thể xoay người dựa vào việc hoàn thành tốt bộ phim truyền hình mới của Diệp Văn, làm sao có thể đắc tội Phó Đình Viễn chỉ vì Bạch Thanh Thanh vào lúc này.
Ông ta càng biết rõ đó là bởi vì Diệp Văn có nhân phẩm tốt, cũng không thiếu tiền, còn nhớ kỹ chút tình cũ với ông ta, cho nên mới ký hợp đồng chuyển thể cuốn sách mới để giúp ông ta lật ngược tình thế lần này. Nếu ông ta lại làm hỏng, chỉ e rằng cái tên Thiệu Kinh sẽ biến mất khỏi làng điện ảnh và truyền hình.
Khi đó, tình nhân gì đó đều là mây trôi cả thôi.
Ông ta không có tiền, không có thân phận, có phụ nữ ở cùng ông ta mới là chuyện lạ.
Thiệu Kinh cũng thừa nhận nửa đời này của mình thật hoang đường, bây giờ ông ta mới hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc sống, càng ngày càng nhớ người vợ đang ở nước ngoài xa xôi. Khi còn trẻ, ông ta hai bàn tay trắng, là vợ ông cùng cố gắng với ông ta mới có sự huy hoàng của Tinh Sang năm đó.
Nhưng kết quả ông ta đã làm gì?
Sau khi công thành danh toại, ông ta bắt đầu chán bà, phụ nữ bên ngoài lần lượt từng người, nhất là những năm gần đây với Bạch Thanh Thanh, người chưa từng nghĩ đến ly hôn như ông ta lại hơn một lần đề nghị ly hôn...
Nghĩ đến những chuyện cặn bã mình làm ra, Thiệu Kinh không khỏi có chút ngán ngẩm nhìn Bạch Thanh Thanh.
Chờ hoàn thành bộ phim truyền hình mới của Diệp Văn, ông ta sẽ ra nước ngoài để cầu xin vợ tha thứ...
Còn Bạch Thanh Thanh đến giờ phút này mới nhìn rõ Thiệu Kinh thực sự muốn bỏ rơi cô ta, cô ta đột nhiên hoảng sợ.
Nếu cô ta bị đuổi khỏi Tinh Sang, tương lai của cô ta coi như bị hủy hoại một nửa, vậy không phải là mấy năm nay cô ta ủy thân cho ông già Thiệu Kinh này uổng phí rồi ư? Cô ta cũng không ngờ rằng mình chỉ mới giở trò một lần mà đã chạm phải vảy ngược của Phó Đình Viễn, cô ta nghĩ rằng Thiệu Kinh có thể tiếp tục bảo vệ cô ta.
Ai ngờ...
Bạch Thanh Thanh ngã xuống ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt, bật khóc.
Dù gì cô ta cũng đã ở bên ông ta mấy năm rồi, cô ta vừa khóc như thế thì Thiệu Kinh cũng có hơi không đành lòng, bèn tiến lên dỗ dành: “Được rồi, mấy năm nay em cũng kiếm đủ tiền rồi. Sau khi ra ngoài thì dứt khoát thành lập studio của riêng em đi, anh sẽ tiếp tục giới thiệu tài nguyên cho em.”
Bạch Thanh Thanh khóc đến mức hồn bay phách lạc, vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Du Ân đó có gì tốt mà Phó Đình Viễn lại cố chấp với cô ta như thế chứ.”
Phó Đình Viễn là một đại gia đầu tư trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, rất nhiều sao nữ tơ tưởng đến anh. Nhìn tài nguyên của Thẩm Dao hồi đó xem, ai mà không muốn có quan hệ với Phó Đình Viễn chứ?
Nhưng Phó Đình Viễn luôn dây dưa với Du Ân kể từ khi tuyên bố rằng anh không có quan hệ gì với Thẩm Dao. Nhìn tư thái đó của anh, dường như đã đến nước ăn nói khép nép với Du Ân rồi, có đáng không?
Anh muốn loại phụ nữ nào mà chẳng được?
Trong làng giải trí nhiều Hoàn phì Yến sấu như vậy, tại sao anh lại cứ phải treo cổ trên cái cây Du Ân?
Vả lại Du Ân còn là vợ cũ của anh, anh có biết xấu hổ không?
“Chuyện này liên quan gì đến Du Ân?” Thiệu Kinh rất chi là đau đầu: “Bản thân Phó Đình Viễn đã không phải là người hay trêu hoa ghẹo nguyệt. Ngoài scandal với Thẩm Dao những năm qua, em đã từng thấy sao nữ nào khác có quan hệ với cậu ta không?”
“Hơn nữa những vụ bê bối đó với Thẩm Dao sau đó đã được xác nhận là do chính Thẩm Dao tự tạo scandal rồi.”
Nói đến đây, Thiệu Kinh nhớ tới hành vi của Bạch Thanh Thanh lần này, đầu tức giận đến sắp nổ tung, dứt khoát xoay người rời đi, không muốn nói một lời nào với cô ta.
Bạch Thanh Thanh nắm lấy ống tay áo của ông ta, chờ mong hỏi: “Vậy em rời khỏi Tinh Sang rồi, em còn có thể đóng vai nữ hai trong phim của Diệp Văn không?”
Tham vọng của Bạch Thanh Thanh ban đầu là muốn nữ chính của bộ phim này, vì vậy cô ta đã dốc hết sức phục vụ Thiệu Kinh mấy đêm, kết quả Thiệu Kinh chỉ miễn cưỡng đồng ý để cô ta đóng vai nữ thứ hai.
Thiệu Kinh hất tay cô ta ra: “Em nói xem?”
Phó Đình Viễn đã sa thải cô ta rồi, sao có thể vẫn sử dụng cô ta trong bộ phim truyền hình mới của Diệp Văn cho được?
Bạch Thanh Thanh lại bật khóc, ôm ông ta mãi không chịu buông ra: “Anh đã hứa sẽ cho em tham diễn, anh đã hứa với em.”
Thiệu Kinh bị Bạch Thanh Thanh làm cho đau đầu, mặc dù ông ta đồng ý để cô ta đóng vai nữ thứ hai nhưng lại không chịu hành vi của cô ta. Cô ta ôm dã tâm bừng bừng tạo scandal của mình với Phó Đình Viễn làm gì?
Thiệu Kinh chỉ muốn thoát khỏi Bạch Thanh Thanh, vì vậy đành phải nói: “Mặc dù Phó Đình Viễn nhất định sẽ không dùng lại em nữa, nhưng em vẫn còn cơ hội mà, phải không?”
“Cơ hội nào?” Bạch Thanh Thanh mừng như điên, chỉ cần có cơ hội, cô ta sẽ cố hết sức nắm bắt.
Thiệu Kinh nói: “Du Ân là biên kịch, Diệp Văn là tác giả gốc. Em chỉ cần có mối quan hệ tốt với cha con họ, đặc biệt là với Du Ân. Miễn là Du Ân gật đầu và đồng ý dùng em, với trình độ cưng chiều Du Ân của Phó Đình Viễn bây giờ, nhất định sẽ nghe lời Du Ân.”
Vẻ mặt của Bạch Thanh Thanh lập tức trở nên vui vẻ, nhưng giây tiếp theo, sắc mặt cô ta lại thay đổi, tức giận nói: “Anh bảo em lấy lòng Du Ân?”
Sự thù địch của một người phụ nữ với một người phụ nữ khác đôi khi không thể giải thích được.
Mặc dù Bạch Thanh Thanh chưa từng tiếp xúc với Du Ân, nhưng khi nghe đến tên Du Ân, cô ta đã khó chịu đến chết đi sống lại, huống hồ còn muốn lấy lòng Du Ân.
“Anh chỉ nói vậy thôi, em muốn chọn thế nào cũng được!” Thiệu Kinh nói xong những lời này thì bỏ cô ta chạy lấy người. Bạch Thanh Thanh tức giận ném cái gối xuống khỏi sô pha.
Bữa tối, Du Ân làm gà hầm nấm, lại xào rau tươi và nấu một món canh, vậy là đủ cho bữa tối của cô và bà cụ Hàn.
Ngày thường bà cụ Hàn không phải tự mua đồ ăn, đều do hàng xóm từng được bà chữa bệnh đưa tới, loại nào cũng tươi nhất, nấu lên rất thơm ngon.
Cả hai vừa ngồi vào bàn ăn thì có khách đến nhà.
Đó là một người phụ nữ thường đến gặp bà cụ Hàn để châm cứu, người phụ nữ chào hai người với nụ cười tươi trên môi, đôi mắt không ngừng liếc nhìn Du Ân. Du Ân cảm thấy rất khó chịu, nhưng vì lễ phép nên không nói bất cứ điều gì.
Bà cụ Hàn dứt khoát kéo người phụ nữ ra sân ngoài để nói chuyện. Bấy giờ Du Ân mới biết được từ cuộc nói chuyện giữa hai người rằng người phụ nữ đó đến để giới thiệu bạn trai cho cô. Đối phương là cháu của gia đình người phụ nữ, nói rằng lần trước anh ta vừa gặp Du Ân đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhờ bà ta truyền đạt mong muốn được làm quen với Du Ân.
Du Ân “...”
Đúng lúc đang đau đầu phiền não thì giọng nói trầm và nghiêm khắc của một người đàn ông đột nhiên vang lên từ trong sân, lời nói của anh là dành cho người phụ nữ kia: “Cháu trai của bà, cũng không hỏi trước xem cô ấy có bạn trai chưa mà lại đòi xin làm quen hả?”