“Tối hôm qua anh tham gia một bữa tiệc tối, một người phụ nữ bị bong gân chân trước mặt anh. Kết quả là, hôm nay phương tiện truyền thông viết rằng hai chúng anh rất mập mờ.” Phó Đình Viễn nói xong lại bừng bừng lửa giận.
“Đám truyền thông này đúng là phát rồ, bản lĩnh cắt câu lấy nghĩa quá đáng khinh. Họ tung ra một bức ảnh anh đang nắm tay người phụ nữ kia rồi nói anh và cô ta mắt đi mày lại.”
“Mẹ nó anh vừa cầm tay cô ta thì đã đẩy ra liền. Không ngờ họ chỉ cố tình đưa bức ảnh đó lên!” Phó Đình Viễn bực bội chửi thề.
Anh đã cho người xóa hot search rồi, ngay lập tức thanh minh rằng anh không có quan hệ gì với người phụ nữ đó.
“Ồ.” Du Ân nghĩ rằng cô đã hiểu được rồi. Anh đang bị người ta lợi dụng, người phụ nữ kia rõ ràng muốn sử dụng danh tiếng của anh để xào scandal.
Một chữ “ồ” nhẹ nhàng của cô khiến tâm trạng vốn đã cáu kỉnh của Phó Đình Viễn trở nên tồi tệ hơn.
Anh nhấn mạnh một lần nữa: “Anh cho là mọi người đã biết tâm tư của anh với em, bọn họ sẽ không tiếp cận anh nữa.”
Du Ân bật cười: “Đối với một người đàn ông có thân phận và địa vị như anh, xung quanh anh sẽ không bao giờ thiếu phụ nữ yêu thương nhung nhớ, không cần biết anh có thích ai hay không.”
Ngay cả khi đã có gia đình, những người phụ nữ đó vẫn đổ xô đến. Nếu tam quan của mọi người đều ngay thẳng thì trên đời này đã không có nhiều kẻ thứ ba như vậy.
“Không cần biết ý định của họ là gì, em là người duy nhất trong trái tim anh.” Phó Đình Viễn không kìm được mà bắt đầu nói lại.
Du Ân không trả lời tiếp được nên đành im lặng.
“Em… làm việc của em đi, tạm biệt.” Phó Đình Viễn kết thúc cuộc gọi trước, nhưng giọng điệu rõ ràng đầy lưu luyến.
Du Ân không nói gì, cúp điện thoại.
Thực ra, Phó Đình Viễn không cần gọi điện để giải thích sự việc. Cô tin rằng anh không phải loại đàn ông hay trêu hoa ghẹo nguyệt.
Ngoài sự mập mờ với Thẩm Dao bao năm qua, anh chưa bao giờ trêu chọc phụ nữ lung tung.
Về chuyện xảy ra với Thẩm Dao, anh cũng đã thừa nhận rồi. Vì lúc đó anh có thù oán với cô nên mới cố ý làm những chuyện đó để khiến cô đau khổ.
Phó Đình Viễn vừa kết thúc cuộc gọi với Du Ân thì Thiệu Kinh gọi lại.
Thiệu Kinh ở đầu dây bên kia như sắp khóc: “Sếp Phó, Thanh Thanh cô ấy...”
Thiệu Kinh vừa nói vài chữ đã bị Phó Đình Viễn tức giận ngắt lời: “Thiệu Kinh, ông đừng có gọi điện thoại hết lần này đến lần khác để cầu xin nữa. Tôi đã nói, sa thải người phụ nữ đó ngay lập tức, tôi sẽ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.”
Thanh Thanh trong miệng Thiệu Kinh, tên là Bạch Thanh Thanh, là một nghệ sĩ hợp đồng của Tinh Sang, cũng là người tình của Thiệu Kinh, và là người phụ nữ cố tình mượn anh để tạo scandal đêm qua!
Sau khi Phó Đình Viễn thu mua Tinh Sang, anh đã đến Tinh Sang và tổ chức một cuộc họp, từng gặp Bạch Thanh Thanh này một lần, nhưng anh hoàn toàn không để cô ta vào mắt, càng không thèm nhìn cô ta thêm lần thứ hai. Ai ngờ đêm hôm qua lại bị cô ta tính kế.
Hôm nay ngay khi biết chuyện, anh gọi điện cho Thiệu Kinh ngay lập tức và yêu cầu Thiệu Kinh sa thải Bạch Thanh Thanh. Thiệu Kinh ấp a ấp úng hồi lâu mới thừa nhận rằng ông ta có quan hệ tình cảm với Bạch Thanh Thanh, cầu xin thay cho Bạch Thanh Thanh, nói rằng cô ta chỉ muốn tăng độ nhận diện thêm một chút mà thôi.
Phó Đình Viễn tức giận vô cùng, Bạch Thanh Thanh muốn tăng độ nhận diện mà lại dám khiêu khích anh?
Có phải cô ta chê mình chết quá chậm không!
Vả lại, theo anh thấy, Bạch Thanh Thanh chưa chắc chỉ muốn tăng độ nhận diện, mà còn có một khả năng khác là nhân cơ hội để tạo mối quan hệ với anh, để người khác nghĩ rằng cô ta thực sự có liên quan gì đó với anh.
Tuy nhiên, Thiệu Kinh vẫn ngây thơ cho rằng Bạch Thanh Thanh thật sự không có ý đồ gì khác.
Nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn không khỏi trách mắng: “Loại phụ nữ như vậy mà ông vẫn coi cô ta như bảo bối hả?”
Lúc trước anh coi trọng Tinh Sang hoàn toàn là vì Diệp Văn có chút giao tình với Thiệu Kinh, nói không chừng có thể giao quyền chuyển thể bộ phim truyền hình mới cho Thiệu Kinh. Diệp Văn quả thật đã hợp tác với Tinh Sang rồi, nhưng anh không ngờ Tinh Sang lại có một nghệ sĩ ghê tởm như Bạch Thanh Thanh.
“Thanh Thanh thật sự không có ý gì khác...” Thiệu Kinh vẫn còn đang nói chuyện thay cho Bạch Thanh Thanh.
Phó Đình Viễn dứt khoát mắng người không chút khách khí: “Thiệu Kinh, đầu ông bị lừa đá à?”
“Khoan hãy nói đến việc cô ta biết ông đã có gia đình mà còn dám làm tình nhân của ông mấy năm rồi. Chỉ nói việc tối hôm qua, cô ta là phụ nữ của ông mà còn cố tình tiếp cận đàn ông khác. Ông vẫn chịu được à?”
Thiệu Kinh bị Phó Đình Viễn mắng thê thảm, cũng cảm nhận được sự cố gắng của Phó Đình Viễn, nên ở đầu dây bên kia không dám nói một tiếng.
“Ông mà nói thêm một câu nữa thì cút với cô ta đi!” Phó Đình Viễn bỏ lại câu này rồi cúp điện thoại.
Dù sao thì hợp đồng giữa Diệp Văn và Tinh Sang cũng đã được ký kết rồi, nếu Thiệu Kinh còn khiến anh ghê tởm như vậy nữa thì anh thực sự sẽ đá Thiệu Kinh.
Không biết Thiệu Kinh trúng bùa mê thuốc lú gì mà cho rằng Bạch Thanh Thanh là đóa hoa sen trắng, che chở cho cô ta khắp nơi. Người phụ nữ đi làm kẻ thứ ba có thể là thứ gì tốt cơ chứ?
Nghe nói mấy năm nay Thiệu Kinh thường xuyên đệ đơn ly hôn với vợ, tất cả đều do của Bạch Thanh Thanh náo động giật dây.
Nhưng vợ của Thiệu Kinh cũng là một người mạnh mẽ, buông lời rằng kiếp này sẽ không bao giờ ly hôn, sẽ không bao giờ để đám hồ ly tinh kia chiếm được vị trí bà Thiệu, để lại mấy lời đó xong thì lập tức dẫn con ra nước ngoài.
Mặc dù Thiệu Kinh muốn ly hôn, cũng muốn lăn qua lộn lại, cố gắng rất nhiều, nhưng hữu tâm vô lực.
Vì vậy, cho dù Bạch Thanh Thanh có mập mờ với Thiệu Kinh mấy năm gần đây cũng sẽ không bao giờ có thể quang minh chính đại, khi tham dự bất cứ dịp nào cũng chỉ có thể lấy thân phận là nữ đồng hành, chứ không phải bạn gái hay bà Thiệu.
Bên kia, Thiệu Kinh vừa bị Phó Đình Viễn cúp máy thì Bạch Thanh Thanh ném ly cà phê xuống trước mặt: “Phó Đình Viễn bị bệnh à? Nếu anh ta đã là sếp của Tinh Sang thì em cũng chỉ nương theo danh tiếng của anh ta để tăng độ nhận diện mà thôi, tại sao anh ta không đồng ý?”
Giây tiếp theo, Bạch Thanh Thanh lại khóc: “Em kiếm được lưu lượng rồi, kiếm được nhiều đại sứ và dự án thì không phải đang kiếm tiền cho công ty sao?”
Thiệu Kinh tiến tới, ôm lấy cô ta mà cố gắng an ủi: “Tính tình của cậu ta từ trước đến nay đều như vậy, nói một không hai.”
“Cái gì mà nói một không hai? Khi anh ta có scandal với Thẩm Dao kia, không phải cũng mắt nhắm mắt mở sao?” Bạch Thanh Thanh lau nước mắt, tức giận nói: “Em là người phụ nữ của anh, rõ ràng là anh ta đang xem nhẹ anh, bắt nạt anh. Anh ta ngầm đồng ý với chuyện này không phải cũng như đang cho anh thể diện hay sao?”
Thiệu Kinh đau đầu: “Em hành động sao không nói trước cho anh biết? Em nói với anh rồi thì anh sẽ đánh tiếng trước với anh ta, như vậy bây giờ sẽ không đến mức khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ như vậy.”
Xào scandal lại xào đến tận ông chủ mới nhậm chức, nếu ông ta biết chuyện, ông ta sẽ không bao giờ cho phép Bạch Thanh Thanh làm như vậy.
Bạch Thanh Thanh đập ông ta một cái: “Bây giờ anh trách em đúng không?”
“Nếu không phải anh không có bản lĩnh, không kinh doanh tốt khiến Tinh Sang càng ngày càng xuống dốc, em có đến mức tới giờ chỉ là ngôi sao hạng hai thôi không? Em có đến nước bị người ta cướp đi hợp đồng đại sức trang sức em thích không?”
“Em theo anh ngay sau khi vừa tốt nghiệp đại học, là một cô gái ngây thơ và trong sáng. Em đã nghĩ rằng anh có thể cho em một mái ấm, cho dù không cho em được một mái ấm thì anh cũng sẽ cho em được một sự nghiệp rực rỡ, đúng không? Kết quả thì sao? Đến bây giờ anh không cho em được mái ấm, cũng không cho em được sự nghiệp!”