“Vậy sau khi từ chức cô sẽ đi đâu? Cô có định tìm Chu Minh ở thành phố G không?” Du Ân quan tâm hỏi Tống Nghênh.
Tống Nghênh dừng một chút, sau đó đột nhiên thấp giọng nói với hai người: “Nếu tôi nói, tôi phải trở về thừa kế tài sản của gia tộc, hai người các cô có nghĩ tôi đang nói đùa không?”
Du Ân và Tô Ngưng không nghĩ Tống Nghênh đang nói đùa. Trong mắt họ, Tống Nghênh không phải loại người hay nói bậy bạ nên bọn họ khá là kinh hãi.
Tống Nghênh ngượng ngùng thấp giọng giải thích trong ánh mắt kinh ngạc của hai người: “Nhà chúng tôi làm châu báu.”
Tô Ngưng định thần lại trước tiên: “Mẹ kiếp, không phải chứ? Không lẽ cô là con gái của nhà Châu báu Liên Thành đó chứ?”
Tô Ngưng trong giới giải trí nên thường xuyên tiếp xúc với các hợp đồng đại sứ. Châu báu Liên Thành là thương hiệu trang sức nổi tiếng trong và ngoài nước, những năm gần đây đã khuynh đảo làng thời trang với những thiết kế độc đáo và thông minh, thu hút các ngôi sao lớn tranh nhau làm đại sứ.
Theo những gì Tô Ngưng biết, ông chủ hiện tại của Châu báu Liên Thành họ Tống...
Tống Nghênh thẳng thắn thừa nhận: “Đúng.”
Du Ân và Tô Ngưng đều hít một luồng khí lạnh, Du Ân cũng đã từng nghe qua cái tên Châu báu Liên Thành. Con gái làm sao lại không yêu thích những món trang sức này cơ chứ, tự nhiên họ rất quan tâm đến những nhãn hiệu này.
Tô Ngưng nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nắm lấy tay Tống Nghênh hỏi: “Tôi vừa mới giành được hợp đồng đại sứ trang sức của các cô cách đây không lâu, không phải là do cô đó chứ?”
Đại sứ này Tô Ngưng đã giành nhau với nữ diễn viên khác từ lâu, đương nhiên là người đại diện của hai nữ diễn viên các cô giành nhau, cuối cùng rơi vào tay Tô Ngưng, Tô Ngưng đã rất vui vẻ. Mấy ngày nữa cô ấy sẽ đến Châu báu Liên Thành quay chụp quảng cáo.
“Coi như vậy.” Tống Nghênh khen ngợi Tô Ngưng: “Tôi chỉ tiến cử cô với ba mẹ tôi một chút, nhưng tuyệt đối không phải xuất phát từ lòng riêng, mà là tôi thực sự nghĩ khí chất và nét quyến rũ của cô rất phù hợp với trang sức của nhà chúng tôi.”
Tô Ngưng nhún hai tay: “Thế là tôi được gánh à?”
Tống Nghênh cười: “Theo tôi thấy cô giành được đại sứ này dựa trên thực lực của cô.”
“Trước đây tôi chỉ chú ý đến ngoại hình của cô. Trong khoảng thời gian này, sau khi gặp nhau, chúng tôi đã tìm hiểu về nhân phẩm của cô, bấy giờ tôi mới đề cử cô.”
“Đầu tiên, vẻ ngoài xinh đẹp và chói mắt của cô rất hợp với trang sức lấp lánh. Cô phải biết rằng có rất nhiều trang sức, người thường không thể khống chế được, nhưng cô thì khác. Tôi đã nhìn thấy tạo hình của cô trong những dịp khác nhau. Trang sức nào đeo trên người cô cũng đều bổ sung cho nhau, cô và đồ trang sức làm nổi bật lẫn nhau.”
“Thứ hai, khí chất cởi mở, tự do, yêu ghét rõ ràng, độc lập tự cường của cô là giá trị mà Châu báu Liên Thành chúng tôi muốn truyền lại cho đại đa số phụ nữ.”
Lời nhận xét của Tống Nghênh là đánh giá Tô Ngưng khá cao, nhưng cũng rất chân thành.
Tô Ngưng không hề khiêm tốn, cụng ly với Tống Nghênh, thẳng thắn đáp lời: “Vậy thì tôi sẽ nhận lời khen của cô.”
Tống Nghênh uống hết rượu trong ly, nở nụ cười. Tô Ngưng từ trước đến nay đều xinh đẹp rạng rỡ như vậy, càng nhìn càng thích.
Du Ân cuối cùng cũng định thần lại, nhẹ giọng hỏi Tống Nghênh: “Vậy thì sao cô học tâm lý học? Lại còn đạt được thành tích xuất sắc như vậy.”
Hứa Hàng là một học sinh giỏi nổi tiếng, có thể học cùng trường với Hứa Hàng, Tống Nghênh cũng không đơn giản.
Vả lại cô ấy có thể dễ dàng vào bệnh viện dưới trướng của Hứa Hàng sau khi trở về nước trong khi không ai biết cô ấy là thiên kim của Liên Thành, tức là cô ấy vào đó bằng thực lực.
Tống Nghênh lắc đầu và nói: “Thực ra, gia đình tôi luôn muốn tôi học thiết kế, nhưng tôi không có hứng thú gì cả.”
“Khi đi du học, tôi vốn dĩ lấy tiền của bố mẹ cho học thiết kế, nhưng lại lén lút chuyển sang tâm lý.”
Một cuộc sống như vậy thật không thể tưởng tượng được đối với một học sinh yếu kém như Tô Ngưng. Cô ấy giơ ngón tay cái lên, bội phục nói với Tống Nghênh: “Giỏi quá, là một người lợi hại.”
Đổi chuyên ngành giữa chừng mà cũng học giỏi như vậy, điều này khiến học sinh yếu như Tô Ngưng thấy khá xấu hổ.
Tống Nghênh tiếp tục kể: “Ba mẹ tôi rất tức giận khi biết chuyện và họ đã cắt mọi khoản hỗ trợ tài chính của tôi. Tôi phải làm đủ mọi nghề để kiếm sống.”
“Gần đây mối quan hệ của tôi và họ cũng dần dịu đi. Mấy ngày trước mẹ tôi có gọi điện lại nói rằng sức khỏe ba tôi không tốt, đúng lúc tôi cũng mệt mỏi vì bị Hứa Hàng hành hạ, nên tôi quyết định quay lại giúp họ.”
Tô Ngưng nhàn nhạt nói: “Lần này Hứa Hàng mất mặt rồi, cho rằng mình là con nhà quyền quý chỉ tay năm ngón, không ngờ cô lại là thiên kim nhà hào phú.”
Tống Nghênh cười nói: “Cô đừng có giễu cợt anh ta. Từ nay về sau, tôi và anh ta đường ai nấy đi. Anh ta làm bác sĩ của anh ta, còn tôi làm trang sức của tôi.”
Không giống như sự hả hê của Tô Ngưng, Du Ân lại đau đầu thay Phó Đình Viễn.
Bất luận là Hứa Hàng hay Dịch Thận Chi đều là anh em tốt của Phó Đình Viễn, họ gặp phải trắc trở trong đường tình đều sẽ phàn nàn với Phó Đình Viễn, cũng chỉ có anh mới chịu được.
Du Ân cũng không biết tại sao, mặc dù cô và Phó Đình Viễn đã lâu không gặp nhau, nhưng bản năng cô vẫn nghĩ về anh khi gặp chuyện.
Nhưng nghĩ đến Gianh Kính Hàn đã có gia đình rồi, cô vẫn có thể thở phào nhẹ nhõm: “Mấy người bọn họ cũng biết dằn vặt thật, may mà Gianh Kính Hàn vẫn tốt.”
Tô Ngưng nghiêng người thì thào nói: “Theo tớ biết, Gianh Kính Hàn đã dùng một số thủ đoạn để lấy được vợ, nhưng vợ anh ta vẫn không hề hay biết.”
“Nếu biết, tám mươi phần trăm sẽ nổi giận với anh ta.”
Du Ân ngạc nhiên hỏi: “Cậu nghe tin đồn đâu thế?”
Tô Ngưng bật cười: “Ôi chao, bản thân ngành công nghiệp giải trí là một thùng thuốc nhuộm lớn cho mấy tin lá cải đó rồi. Chúng tớ có nhiều nguồn tin lá cải thế lắm.”
“Được rồi.” Du Ân không còn cách nào khác đành phải nói: “Cái nhóm đó không phải anh cũng chẳng phải em, náo nhiệt thật.”
Vốn tưởng rằng Gianh Kính Hàn là người bớt lo nhất, nhưng không ngờ lại có chuyện như vậy.
Tuy nhiên, vừa nhìn cái người Gianh Kính Hàn này là đã biết anh ta lòng dạ sâu xa, có thể làm ra chuyện giở trò để lấy con gái người ta về làm vợ cũng không có gì ngạc nhiên.
Tô Ngưng và Tống Nghênh ở lại thị trấn một đêm, họ cùng nhau rời đi vào ngày hôm sau.
Tô Ngưng tiếp tục quay trở lại đoàn làm phim “Truyền Kỳ Dung Phi”, còn Tống Nghênh thì rời Giang Thành để trở về nhà cha mẹ cô ấy. Du Ân biết được từ chỗ Phó Đình Viễn, đối với việc Tống Nghênh không từ mà biệt, Hứa Hàng quả thực rất tức giận.
Về gia cảnh của Tống Nghênh, Du Ân không nói cho Phó Đình Viễn, nên Hứa Hàng đương nhiên cũng không biết.
Nếu Tống Nghênh cảm thấy cô ấy và Hứa Hàng không cần tiếp tục nữa, thì lần này Du Ân chọn cách tôn trọng Tống Nghênh.
Du Ân đã sống ở thị trấn quá lâu, Phó Đình Viễn chưa bao giờ gặp cô một lần nào. Anh nghiêm túc thực hiện lời hứa của mình, không bao giờ làm phiền cô nữa, không chỉ bảo cô điều trị sức khỏe cho tốt mà còn phải điều chỉnh cả tâm trạng.
Ngay cả những tin nhắn cũng hiếm khi gửi đến, những cuộc điện thoại cũng chẳng đổ chuông.
Chiều hôm đó, Du Ân vừa thức dậy sau một giấc ngủ trưa, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì nhận được cuộc gọi từ Phó Đình Viễn.
Cuộc gọi vừa được kết nối, Phó Đình Viễn đã giải thích rất nghiêm túc ở đầu dây bên kia: “Anh và người phụ nữ đó không phải thật.”
Du Ân bối rối: “Phụ nữ nào?”
Phó Đình Viễn khựng lại, sau đó hỏi lại cô: “Em không xem tin tức à?”
“Em vừa mới ngủ trưa dậy.” Du Ân nói sự thật.
Bởi vì dậy sớm vào buổi sáng để leo núi với bà cụ Hàn, nên bây giờ Du Ân thường ngủ trưa để nghỉ ngơi dưỡng sức.