Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 362: Chương 362




Trong nháy mắt, Du Ân đã ở chung với bà cụ Hàn hơn một tháng.

Bà cụ Hàn sống trong một tòa nhà nhỏ hai tầng ở thị trấn, tầng 1 là phòng khám và tầng 2 là nơi bà ở.

Phía trước tòa nhà nhỏ còn có một cái sân rất lớn, trong sân trồng đầy đủ các loại thảo mộc.

Sau khi bệnh viêm phổi của Du Ân được chữa khỏi, sáng nào cũng được bà cụ Hàn kéo đi leo ngọn núi gần đó, thức dậy sớm thì Du Ân cũng quen, cô vốn cũng là người có cuộc sống và nghỉ ngơi rất bình thường.

Nhưng leo núi là công việc thể chất cực kỳ khó khăn đối với cô, mà bà cụ Hàn bắt cô phải leo, nói rằng đó là để nâng cao thể chất của cô, muốn giải quyết căn bản thể trạng của cô, trước tiên cô phải nâng cao thể chất của mình.

Lúc đầu, Du Ân chỉ có thể leo lên nửa ngọn núi, nhưng bà cụ Hàn cũng không bắt ép cô, để cô đợi ở nửa ngọn đồi, trong khi bà cụ Hàn leo lên đỉnh núi một mình.

Sau đó, Du Ân từ từ rèn luyện leo núi, và sau hơn một tháng, cô đã có thể leo lên đỉnh núi một cách suôn sẻ. Mặc dù vẫn còn hụt hơi nhưng đã rất tốt rồi.

Ngoài việc nấu ăn ở đây, Du Ân còn viết kịch bản trong phòng sách, trong khi bà cụ Hàn dành cả ngày để loay hoay với các loại thảo mộc của mình hoặc khám bệnh trong phòng khám.

Tài nấu nướng của cô, bà cụ Hàn hết lời khen ngợi. Có lần bà cụ ăn ngon, rất xót xa cảm khái: “Con nói xem, một cô gái tốt như con, tại sao ông trời lại đui mù mà ban cho con nhiều đau khổ như vậy chứ.”

Bà cụ Hàn không phải là người dễ hòa hợp cho mấy, nhưng Du Ân lại là một cô gái hoàn hảo trong mắt bà.

Hiền lành, tài đức vẹn toàn, tính tình hoàn mỹ, nhưng suốt bao nhiêu năm trời không gặp được chút ngọt bùi nào trong cuộc sống.

Lớn lên trong bàn tay của cha con Du Thế Quần, chịu rất nhiều đau khổ, kết hôn với Phó Đình Viễn được ba năm, Phó Đình Viễn mặt lạnh với cô, mẹ chồng và em dâu cũng ức hiếp cô khắp nơi.

Không dễ dàng gì mới nhận lại cha ruột của mình, tận hưởng cảm giác ấm áp của gia đình, thì cơ thể lại xảy ra vấn đề.

Ngay cả bà cụ Hàn, người đã quen với những thăng trầm ở tuổi của mình, cũng không khỏi thấy bất bình thay cho cô.

Du Ân cười nhẹ và nói: “Có lẽ cay đắng mà con đang chịu đựng bây giờ là để khiến con cảm thấy ngọt ngào như sống trong lọ mật trong những ngày tương lai.”

Bà cụ Hàn yêu thích sự bình tĩnh của cô, thề thốt: “Đừng lo lắng, bà sẽ tận lực điều trị tốt thân thể của con.”

Lúc đầu, bà cụ Hàn chỉ hứa sẽ cố gắng điều trị cho cô, nhưng sau một thời gian thân thiết, lại biến thành sẽ dốc hết sức lực.

Vì thế, ngày hôm sau, bà cụ Hàn đã lao vào sách thuốc mà người xưa để lại, xem xét thật kỹ, cố gắng tìm một đơn thuốc tốt hơn để sử dụng cho Du Ân.



Sau nhiều cân nhắc, cuối cùng Diệp Văn quyết định giao quyền chuyển thể cuốn sách mới cho Thiệu Kinh và Tinh Sang của Thiệu Kinh, Du Ân không có ý kiến gì. Diệp Văn đưa ra quyết định như vậy chắc chắn có suy xét của ông.

Diệp Văn giải thích với Du Ân qua điện thoại: “Thiệu Kinh đã có một lần nói chuyện với ba, có thể thấy rằng lần này ông ấy thực sự muốn xoay người thông qua bộ phim này. Đối với mớ hỗn độn trong chuyện tình cảm của ông ấy, với tư cách là một người ngoài cuộc, ba cũng không thể kiểm soát quá nhiều. Miễn là ông ấy có thể nghiêm túc thực hiện bộ phim của chúng ta là tốt rồi.”

“Dạ.” Du Ân đáp.

Diệp Văn lại nói: “Đội ngũ sáng tạo ở Tinh Sang cũng rất hoàn thiện. Chúng ta chỉ cần làm tốt khâu kịch bản bên này là được. Tất nhiên, nếu con có đề cử diễn viên nào thì cứ nói với ba.”

Du Ân trả lời: “Con sẽ suy nghĩ lại. Với sự phát triển chi tiết của kịch bản, con lại có cảm giác mới với nhiều nhân vật, những ứng cử viên con đã nghĩ trước đây có thể sẽ thay đổi.”

“Không vội.”

Sau khi hai cha con nói về công việc, họ lại nói về sức khỏe của Du Ân.

Du Ân đương nhiên chỉ nói toàn chuyện tốt, không nói chuyện xấu: “Mọi thứ của con đều tốt ạ, ba không cần lo lắng. Sắp đến Tết âm lịch rồi, đến lúc đó con sẽ trở về.”

Đây là Tết âm lịch đầu tiên Du Ân về nhà họ Diệp, cô chắc chắn phải quay về.

Bà cụ Hàn đương nhiên biết chuyện này, chỉ nói trước sẽ chuẩn bị thuốc cho cô uống trong dịp Tết, để cô có thể yên tâm về ăn Tết.

Tất nhiên, qua năm cô vẫn phải tiếp tục trở về.

Trong loại chuyện điều trị sức khỏe này, một năm rưỡi đã là ngắn, đôi khi cũng phải mất ba đến năm năm mới trị khỏi. Bà cụ Hàn báo cho Du Ân kết quả điều trị cuối cùng, mọi thứ đều phải tùy thuộc vào tạo hóa của Du Ân.

Du Ân hiện tại đã xem nhẹ kết quả của chuyện này, có thể trị khỏi là tạo hóa của cô, không trị khỏi là số mệnh của cô.

Trong thời gian này, Tô Ngưng và Tống Nghênh đã đến thăm cô một lần. Vốn Diệp Văn cũng muốn đến, nhưng Du Ân đã ngăn ông lại.

Lặn lội đường xa từ thủ đô đến đây, cô lo lắng Diệp Văn không thể chịu đựng được.

Tô Ngưng đến thăm Du Ân, nhưng Tống Nghênh tới là để từ biệt.

Du Ân rất kinh ngạc: “Hứa Hàng anh ta... không giữ cô lại sao?”

Hôm đó cô cố ý nói cho Hứa Hàng biết Tống Nghênh định rời đi, hy vọng Hứa Hàng có thể giữ Tống Nghênh lại, tại sao Tống Nghênh vẫn muốn rời đi?

Tống Nghênh tự giễu cười nói: “Đừng nhắc tới nữa, người đó không có trí tuệ cảm xúc gì cả.”

Sau đó, Tống Nghênh kể cho cô nghe về hành trình đến tìm cô ấy của Hứa Hàng. Đầu tiên, anh ta nổi trận lôi đình và hẹn cô ấy ra ngoài mà mắng mỏ chỉ trích một trận, nói lúc trước cô ấy không có lương tâm, ngủ với anh ta mà còn bỏ chạy... Cô ấy lười cãi lại, quay đầu đi một nước.

Sau đó, Hứa Hàng kéo cô ấy và hôn cô ấy một cách mãnh liệt.

Tống Nghênh ngồi trong quán rượu trong thị trấn, ngẩng đầu uống một hơi cạn ly rượu nói: “Trong lòng tôi rất khó chịu. Có lẽ anh ta làm việc gì cũng đều suôn sẻ, luôn cảm thấy người khác nên làm theo anh ta.”

“Anh ta trách tôi bỏ đi sau khi ngủ, nhưng lúc đó chúng tôi không ai hứa với ai, hơn nữa mọi người đều là người lớn, đây không phải là chuyện thường tình sao? Sao anh ta lại có oán hận sâu sắc với tôi như vậy?”

Tô Ngưng uống cạn ly rượu, chỉ ra: “Thứ nhất, thái độ của Hứa Hàng có vấn đề. Thứ hai là do anh ta rảnh rỗi sinh nông nỗi, vả lại còn chưa xác định rõ thân phận của mình. Anh ta cho rằng anh ta là cậu ấm của nhà họ Hứa, Tống Nghênh không thể sống thiếu anh ta.”

Phải thừa nhận rằng mặc dù lời nói của Tô Ngưng rất khó nghe, nhưng đã chỉ ra sai lầm chết người của Hứa Hàng trong vấn đề này.

Tống Nghênh giơ ngón tay cái cho Tô Ngưng: “Vậy tôi cố ý hôn anh ta, chúng tôi ngủ thêm một đêm, ngày hôm sau tôi lập tức từ chức.”

Du Ân “...”

Cô thở dài: “Cho nên, cô lại ngủ với anh ta xong rồi bỏ chạy? Cố ý chọc giận anh ta?”

Tống Nghênh thẳng thắn thừa nhận: “Ừ.”

Du Ân nhất thời không biết phải nói gì, Hứa Hằng tám phần lại nổi điên.

“Chắc từ nay anh ta sẽ có bóng ma với phụ nữ rồi.” Tô Ngưng cười hả hê, cô ấy thích nhìn mấy tên đàn ông chó chịu thiệt thòi.

Loại đàn ông bạc bẽo như Hứa Hàng rất thiếu ngược. Nếu ngược đãi anh ta thêm vài lần nữa, anh ta sẽ biết cách đối xử với Tống Nghênh.

Tô Ngưng có đôi khi thật sự muốn dạy cho bọn họ một khóa, dạy cho bọn họ biết, đàn ông làm sao có thể có mặt mũi trước mặt phụ nữ, phải lấy ra một trăm hai mươi phần trăm thành khẩn mà dỗ dành, cung ứng, như vậy mới có thể đổi được sự ưu ái của phụ nữ.

Hứa Hàng là điển hình của việc lẫn lộn đầu đuôi, chỉ quan tâm đến sĩ diện và tự tôn, kết quả lại bị đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.