Tiết Quân và bà cụ Hàn đến sau mười phút, hai người mang bữa sáng cho Du Ân và Phó Đình Viễn. Tiết Quân và bà cụ Hàn vừa đến đã đuổi Phó Đình Viễn ra ngoài phòng khách nhỏ bên ngoài để ăn sáng. Tối hôm qua bởi vì Du Ân ngã bệnh đột ngột, Phó Đình Viễn không kịp ăn tối, nên giờ cũng không thể không ăn sáng.
Tiết Quân đi tới dặn dò Phó Đình Viễn: “Sau khi ăn xong cậu hãy về khách sạn ngủ một giấc, ở đây cứ giao cho chúng tôi là tốt rồi.”
Phó Đình Viễn lắc đầu: “Không cần, cháu chợp mắt trên ghế sofa bên ngoài một chút là được.”
“Tùy cậu.” Tiết Quân biết Phó Đình Viễn đang lo lắng cho Du Ân nên cũng không ép anh làm gì.
Du Ân không thèm ăn chút nào, nhưng bị bà cụ Hàn nhìn chằm chằm nên đành miễn cưỡng cắn vài miếng.
Bà cụ Hàn ngày thường là một người từ ái, nhưng khi đề cập đến bệnh tật lại là một bác sĩ cực kỳ nghiêm khắc. Du Ân có hơi sợ bà, nhưng lại tin tưởng bà một cách không thể giải thích được.
“Ăn xong thì cơ thể mới có sức chống chọi với bệnh tật.” Bà cụ Hàn bưng bát cháo trước mặt Du Ân lên, đưa tay lên thử nhiệt độ trên trán cô.
“Vẫn còn hơi nóng, nhưng chắc là không sao nữa rồi.”
Nói xong câu đó, bà cụ trịnh trọng nói với Du Ân: “Cô bé, nếu con tin tưởng bà, hãy đến ở cùng bà, bà sẽ từ từ chăm sóc thân thể cho con. Trụ cột của thân thể con không phải yếu bình thường thôi đâu, dùng mấy cái thuốc loại ba loại năm không có tác dụng gì đâu.”
Du Ân hơi bất ngờ khi nghe nói sắp về sống chung với bà cụ Hàn.
Cô liếc nhìn Tiết Quân, rồi hơi ngượng ngùng hỏi bà cụ Hàn: “Cái này... có thích hợp không?”
Khám bệnh rồi lại còn đến sống trong nhà của bác sĩ, không phải sẽ gây ra rất nhiều phiền toái cho nhà người ta lắm ư?
Trước đó Hứa Hàng có nói bà cụ Hàn này là bác sĩ phụ khoa tài ba nhưng rất khó mời. Lần này là vì nể mặt Tiết Quân nên mới đến giúp, Du Ân đã cảm thấy đủ lắm rồi, làm sao không biết xấu hổ mà ở lại lâu dài được.
Nhưng bà cụ Hàn lại nói với vẻ sảng khoái: “Có gì không thích hợp đâu, bà ở có một mình, ngày thường bà nghiền thuốc, con cứ làm việc của con, chúng ta không quấy rầy lẫn nhau. Để con ở lại đây là để bà có thể tiện điều chỉnh phương thuốc cho con.”
“Bà nghe nói con nấu ăn rất ngon. Nếu con cảm thấy lăn tăn thì bình thường có thể nấu mấy món ăn cho bà già đây ăn coi như trả ân tình bà thu giữ con là được rồi.”
“Vậy thật tốt quá, con cũng không biết nên cảm ơn bà như thế nào.” Lời nói của bà cụ khiến Du Ân thả lỏng rất nhiều, nếu không cô sẽ xấu hổ chết mất.
Cô biết chồng của bà cụ Hàn đã qua đời nhiều năm trước, chính vì cái chết của chồng mà bà cụ Hàn quá đau buồn nên đã sống ẩn dật ở một thị trấn nhỏ.
“Nếu con đã đồng ý, một lát nữa làm thủ tục xuất viện đi. Hôm nay chúng ta đi đến chỗ của bà, bệnh viêm phổi của con chỉ là chuyện nhỏ, uống mấy viên thuốc thì tốt rồi.” Bà cụ Hàn lại nghĩ tới điều gì đó nên hỏi: “Có phải con nên thương lượng với người nhà của con một chút không?”
Du Ân nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần thương lượng, khẳng định bọn họ rất vui vì con có thể được bà điều trị cẩn thận như vậy. Chút nữa con gọi điện thoại cho ba con một cuộc là được.”
Trong khi bà cụ Hàn ra ngoài, Tiết Quân mỉm cười và nói với Du Ân: “Sư tỷ của dì nhìn thấy con nên nhớ tới con gái của chị ấy đấy.”
“Con gái chị ấy đang ở nước ngoài, không về thường xuyên nên chị ấy đối xử với con thân thiết hơn vài phần.”
Du Ân sửng sốt, chẳng trách cô luôn cảm thấy bà cụ Hàn đối xử với mình vừa nghiêm khắc lại ẩn chứa từ ái, hóa ra là đã coi cô như con ruột của mình.
Phó Đình Viễn ăn cơm ở bên ngoài cũng đã nghe quyết định của Du Ân, đương nhiên ủng hộ cô ở lại, vì vậy anh cũng không nói nhiều.
Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, bà cụ Hàn lịch sự từ chối lời đề nghị đến thị trấn cùng của Tiết Quân và Phó Đình Viễn: “Tôi dẫn con bé về là được, hai người không cần phải đi theo, đỡ vất vả thêm nữa.”
Du Ân cũng nói: “Đúng đó dì Tiết, hai người trở về khách sạn nghỉ ngơi một chút rồi hãy về Giang Thành.”
Du Ân cảm thấy để Tiết Quân đi cùng cô một chuyến này đã không dễ dàng gì rồi, chắc chắn Tiết Quân cũng lo lắng rất nhiều về cơn bệnh này của cô.
Phó Đình Viễn và Tiết Quân đều không khăng khăng đòi đi theo, nhưng Phó Đình Viễn vẫn bước tới và đưa cho Du Ân một chiếc túi. Du Ân khó hiểu hỏi: “Đây là cái gì?”
Phó Đình Viễn giải thích: “Không phải em nói ngày nào cũng phải uống thuốc bắc sao? Anh sợ em cảm thấy đắng nên anh cho em mấy viên kẹo này.”
Tiết Quân và bà cụ Hàn đều đang ở bên cạnh nhìn, Du Ân tức thì đỏ mặt xấu hổ: “Anh coi em như con nít không chịu được đắng à...”
Du Ân không ngờ rằng Phó Đình Viễn lại đưa cho cô một túi kẹo, còn nói sợ cô uống thuốc bắc thấy đắng.
Cô lớn từng này rồi, có đắng gì mà không chịu được? Chỉ trẻ em mới dùng kẹo để hãm vị đắng của thuốc.
Phó Đình Viễn lại thấp giọng nói: “Em uống cà phê cũng sợ đắng, huống chi là thuốc bắc?”
Cô pha cà phê rất ngon, anh thích uống đắng, nhưng lần nào cô cũng cho rất nhiều đường vào cốc của mình, rõ ràng là vì sợ đắng.
Sau khi bị anh vạch trần suy nghĩ của bản thân, khuôn mặt Du Ân càng đỏ hơn, đành phải nhận lấy túi kẹo: “Cảm ơn.”
Ngay khi đang nói chuyện, Du Ân thấy Tiết Quân và bà cụ Hàn đã lùi sang một bên tự khi nào, dường như muốn để lại không gian riêng cho hai người họ.
Du Ân thực sự không biết phải nói gì, dường như nói lời cảm ơn hay một vài lời quan tâm, dặn dò anh đều không thích hợp cho lắm.
Phó Đình Viễn lại lên tiếng trước: “Hãy tự chăm sóc bản thân, khi nào có thời gian anh sẽ thăm em.”
Nhưng sau khi nói xong, anh lại hối hận, nhanh chóng sửa miệng: “Thôi bỏ đi, anh sẽ không tới, kẻo lại tạo áp lực cho em.”
Xem ra bệnh tình lần này của cô quả thực đã khiến cho anh có rất nhiều bóng đen tâm lý. Nếu không, theo sự bá đạo của anh, anh chắc chắn sẽ tìm đến cô bất chấp sự phản đối của cô.
“Anh có thời gian thì vẫn nên làm việc nhiều hơn đi. Chu Mi đi rồi chắc chắn anh có rất nhiều việc phải làm.” Cuối cùng, Du Ân vẫn chuyển chủ đề sang công việc và không nhắc gì đến chuyện giữa họ.
Phó Đình Viễn không có cách nào đối với cô, nhưng anh lại không dám ép buộc cô thêm nữa. Cuối cùng bốn người chia tay ở cửa bệnh viện, Phó Đình Viễn và Tiết Quân trở về Giang Thành.
Trên đường trở về, Tiết Quân chủ động nói để bà lái xe: “Tôi thấy cậu có tâm trạng không tốt lắm, cậu ra ghế sau nghỉ ngơi bình phục một chút đi.”
Rất hiển nhiên Phó Đình Viễn rất không nỡ chia tay, chắc chắn anh cũng không ngờ trong chuyến đi này lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Anh muốn đưa Du Ân trở về, kết quả bây giờ...
“Đời người vẫn còn một chặng đường dài, con đường dài này, các cậu phải bước thật chậm, mới cảm thấy thú vị.” Tiết Quân vừa lái xe vừa an ủi anh như thế: “Dù là nhớ nhung hay chia tay đau khổ, trong tương lai, khi cậu nghĩ về nó, cậu sẽ tràn ngập cảm xúc, bởi vì trải nghiệm này là độc nhất vô nhị, là cô ấy đã cho cậu.”
Là người ở độ tuổi này, tất nhiên Tiết Quân cũng có hiểu biết về cuộc sống và tình cảm.
Sau khi nghe những lời của Tiết Quân, Phó Đình Viễn thực sự cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đúng vậy, dù đó là hạnh phúc hay cay đắng, đó đều là những gì Du Ân đã cho anh, tất cả đều là độc nhất vô nhị.