Chu Mi cố ý cố ý nhắc đến chuyện mình đưa kịch bản cho Phó Đình Viễn xem, nghĩ rằng Du Ân có nghe thấy Phó Đình Viễn đang ở bệnh viện mà quan tâm thoáng qua hay không.
Nhưng mà lực chú ý của Du Ân hoàn toàn chỉ ở trên kịch bản: “Phiên bản này cũng được sao? Thật tốt quá! Vậy cô chọn một thời gian thích hợp, đúng là phải để mọi người ngồi xuống thảo luận so sánh một chút mới tốt.”
Chu Mi đành phải nói: “Được, tôi chọn thời gian và địa điểm xong thì liên lạc với cô.”
Mắt thấy Du Ân muốn cúp máy, Chu Mi vẫn lắm mồm nói một câu: “Du Ân, sếp Phó nhập viện rồi, dạ dày không khỏe lắm.”
“Hả? Vậy sao?” Cuối cùng Du Ân lại tiếp nhận đề tài này, nhưng giọng điệu của cô rất khách khí: “Vậy cô thay tôi chúc anh ấy sớm ngày khỏi bệnh.”
Chu Mi yên lặng thở dài, chỉ có thể cúp điện thoại.
Đến thang máy Chu Mi vừa muốn đưa tay ấn phím thì đúng lúc này cửa thang máy đúng lúc mở ra, Dịch Thận Chi với vẻ mặt bất kham bỏ tay vào túi quần từ bên trong đi ra.
Vừa gặp cô ta Dịch Thận Chi đã cười dịu dàng đến bắt chuyện: “Chào, Mi Mi.”
Không biết Dịch Thận Chi bị các gì mà cứ luôn thích gọi cô ta là Mi Mi, làm như quan hệ giữa hai người bọn họ rất thân thiết vậy. . ngôn tình sủng
Chỉ là Chu Mi biết rằng, Dịch Thận Chi là playboy, trêu chọc phụ nữ với anh ta mà nói là chuyện thường ở huyện.
Vì vậy cô ta lùi về sau một bước, chào hỏi với anh ta: “Sếp Dịch, xin chào.”
Mặc dù biết rõ anh ta chỉ vô tâm nói đùa mà thôi nhưng mặt của Chu Mi vẫn không kìm được hiện lên vệt hồng, tim cũng không ngăn được mà đập nhanh hơn.
Dịch Thận Chi đi phía trước tiếp tục trêu chọc cô: “Có muốn đổi nghề đến chỗ của tôi không? Sếp Phó nhà các cô như vậy, không phải là tự lái xe đến bệnh viện chứ.”
Chu Mi cố lấy dũng khí nói: “Cảm ơn đã cất nhắc, tôi còn bận việc khác, đi trước đây.”
Nói xong cô bèn nhanh chân rảo bước tiến vào trong thang máy, đưa tay ấn lên nút đóng cửa.
Thang máy vang lên hai tiếng nặng nề rồi đóng lại, khuôn mặt tuấn tú bị ngăn cách, Chu Mi thở một hơi thật dài.
Cô giương mắt nhìn về phía bản thân trong gương thang máy, cái kính đen vô cùng, khuôn mặt nhạc nhẽo, quần áo đen trắng công sở một khi đã bắt đầu thì không hề thay đổi, cách xa một trời một đất với vị thiên chi kiêu tử kia.
Yêu một người vĩnh viễn không thể nào chạm đến, là mật ngọt, ngọt ngào nhưng cũng khiến lòng chua xót.
Du Ân hiểu được lời nói ám chỉ của Chu Mi nhưng cô chọn bỏ qua.
Không bỏ qua thì cô nên làm gì đây?
Với tư cách là người vợ cũ đã ly hôn với Phó Đình Viễn, chẳng lẽ cô phải đi quan tâm Phó Đình Viễn sao?
Hơn nữa Phó Đình Viễn cũng không cần sự quan tâm của cô, mười phút trước trên tin tức đã hiện ra tin hot Thẩm Dao đi thăm Phó Đình Viễn trong bênh viện rồi.
Du Ân không thể nào chú ý những tin tức tầm xàm này, là do Tô Ngưng gửi qua cho cô.
Tô Ngưng đang ở ngành giải trí, tất nhiên là rất chú ý đến những tin tức này.
Du Ân nhìn tin nóng mới biết hôm qua Phó Đình Viễn bị đau bao tử phải nhập viện, cô thầm nghĩ, không phải giận cô nên mới đau dạ dày nhập viện đấy chứ?
Giọng Tô Ngưng gửi đến cho cô rất xem thường Thẩm Dao: “Thẩm Dao đúng là được quá đi, sợ bản thân không gả được hay sao? Người đàn ông mình yêu bị bệnh còn ai lo bản thân có ăn mặc chỉnh chu xinh đẹp tinh xảo không à? Ai mà mặc như muốn đi dạo phố không bằng? Nhìn là biết giả đò rồi mua độ hot đây mà.”
Du Ân không nói gì, cô nhớ đến hình ảnh Phó Đình Viễn nửa đêm bị đau bao tử phải nhập viện lúc trước.
Cô thật sự tóc tai bù xù, ai đâu rảnh hơi lo đến hình tượng, trong đầu đều là lo lắng và căng thẳng vì Phó Đình Viễn, tùy tiện khoác một cái áo khoác rồi theo xe cứu thương đến bệnh viện.
Chờ đến khi bệnh viện xác nhận Phó Đình Viễn không có trở ngại gì cô mới phát hiện bản thân vẫn còn mang dép lê ở nhà.
Nhưng cho dù Thẩm Dao chỉ có vài phần thật tâm với Phó Đình Viễn, chỉ cần Phó Đình Viễn yêu cô ta là được.
Chỉ cần yêu thì đều cam tâm tình nguyện cả.
Dịch Thận Chi gõ cửa tiến vào phòng bệnh của Phó Đình Viễn, thấy Thẩm Dao ngoan hiền lấy cháo trong hộp thức ăn ra.
Sau khi Dịch Thận Chi đi vào thì lười biếng dựa vào đuôi giường bệnh của Phó Đình Viễn, cười tủm tỉm trêu chọc Thẩm Dao: “Ơ, Thẩm đại minh tính đúng là hiền lành, tô cháo này vừa ngửi đã thấy thơm nức mũi.
“Tôi vẫn chưa ăn gì cả, cho tôi một bát đi.”
Thẩm Dao tức giận mà liếc nhìn anh ta, cắn răng cô gắng gượng cười nói với Dịch Thận Chi: “Sếp Dịch nào có thiếu người nấu cháo cho đâu.”
Dịch Thận Chi đến lúc nào chả được, năm lần bảy lượt phải đến lúc cô ta vừa mới đến, cô ta còn muốn ở chung thế giới hai người với Phó Đình Viễn.
Hiếm khi có một cơ hội tốt Phó Đình Viễn không làm việc, cô đang muốn vui vẻ ở chung với Phó Đình Viễn đây.
Thẩm Dao cũng muỗn, một năm qua tình cảm của cô ta và Phó Đình Viễn luôn không nặm không nhạt, có nguyên nhân rất lớn là vì Phó Đình Viễn quá bận, nếu không phải cái này thì cũng là cái kia, không phải đi nơi này công tác thì đi nơi kia công tác.
Cộng thêm nửa năm trước cô ta cũng có lịch hẹn đóng phim và một số công việc, hai người bọn họ cứ như vậy mà không có thời gian bên nhau.
Mà cô ta cũng ghét bỏ Dịch Thận Chi đến không đúng lúc, Phó Đình Viễn nhận lấy bát cháo cô ta đưa rồi nói với cô ta: “Anh và Thận Chi còn có việc, em về trước đi, phiền em rồi.”
Thẩm Dao nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nhưng ngoài mặt cũng phải làm bộ hiểu chuyện phóng khoáng.
Cô ta đứng dậy cầm túi xách của mình, dặn dò: “Vậy anh phải ăn hết cháo đó, đừng lao lực quá.”
Phó Đình Viễn gật đầu: “Được.”
Dịch Thận Chi ở bên cạnh phất tay với Thẩm Dao: “Không có ý gì đâu Thẩm đại minh tinh, hôm nào mời cô đi ăn một bữa coi như áy náy.”
Thẩm Dao hừ lạnh rồi xoay người rời đi.
Ai mà thèm Dịch Thận Chi mời cô ta đi ăn chứ, cái loại playboy như Dịch Thận Chi cô ta không thèm đề vào mắt.
Phó Đình Viễn rất tốt, vấn đề nam nữ cho tới bây giờ vẫn giữ trong sạch, nhiều năm như vậy bên cạnh cũng không có loại phụ nữ tạp nham nào.
Ngoại trừ, ngoại trừ ả tiện nhân Du Ân không biết xấu hổ bò lên giường của anh kia!
Thẩm Dao nhớ đến Du Ân là hận nghiến răng nghiến lợi, tồn tại của Du Ân giống như một cây gai, mạnh mẽ đâm vào lòng cô ta.
Dù cho cô ta và Phó Đình Viễn đã ly hôn rồi, cái gai đó vẫn không thể nhổ ra được.
Chứ đừng nói đến bây giờ Du Ân đã về nước còn trở thành biên kịch gia nhập vào hạng mục phim truyền hình có liên quan đến Phó Đình Viễn, lại còn ưu tú như vậy nữa.
Sau khi Thẩm Dao tra xét lý lịch của Du Ân mới biết cô vậy mà lại học rất giỏi, hơn nữa còn là học sinh do Trang Ân Tri chỉ định.
Trước kia chưa bao giờ cô ta quan tâm đến Du Ân thì thấy Du Ân cái gì cũng không tốt.
Nhưng bây giờ...
Thẩm Dao hít một hơi thật sâu, đè xuống nỗi ấm ức dưới đáy lòng, khuôn mặt lại một lần nữa trở nên bình tĩnh bước chân vào thang máy, cô còn phải đối mặt với phóng viên ngoài của bệnh viện,
Sau khi Thẩm Dao rời khỏi, Dịch Thận Chi ngồi xuống ghế, chân dài không kiêng nề gì mà để trên lan can cuối giường.
Anh ta liếc nhìn Phó Đình Viễn nói: “Tôi nghe Hứa Hàng nói tối hôm qua Du Ân khiến cậu tức đến nỗi đau dạ dày à?”
Phó Đình Viễn phun hết ngụm cháo chưa kịp nuốt xuống lên mặt bàn, sau đó tức giận nói với Dịch Thận Chi: “Đừng có suốt ngày ngồi châm chọc người khác.”
Dịch Thận Chi hiếm khi an ủi anh một lần: “Du Ân nói chưa bao giờ yêu cậu, vừa nghe đã biết là nói xạo, tình cảm mà cô ấy dành cho cậu ba năm đó ai cũng nhìn thấy được cả.”
Kể cả chính Phó Đình Viễn cũng nhất định cảm nhận được.