Ngay khi Du Ân và Phó Đình Viễn đi dạo về, số của Thẩm Dao hiển thị trên điện thoại.
Phó Đình Viễn trong nháy mắt nhận ra, ngay lập tức cúp máy mà không có sự đồng ý của Du Ân, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo vô song, Thẩm Dao này muốn mãi không dứt sao?
Còn ngại mình chưa đủ chỗ chết à?
Du Ân không biết tại sao Thẩm Dao lại gọi cho cô, cô cũng không muốn trả lời.
Nhưng sau khi Thẩm Dao kiên trì gọi điện mấy lần, Du Ân đều chọn bắt máy, Thẩm Dao khóc trên điện thoại, nói: “Du Ân, tôi sai rồi, làm ơn buông tha cho tôi đi.”
Thẩm Dao khóc đến đau lòng, nhưng Du Ân chỉ im lặng cầm điện thoại.
Một lúc lâu sau, khi tiếng khóc của Thẩm Dao ngừng lại, Du Ân bình tĩnh nói: “Thẩm Dao, có một câu nói rất thô tôi muốn tặng cho cô.”
Thẩm Dao nức nở hỏi: “Cái gì?”
Du Ân nhẹ nhàng nói: “Nếu một lời xin lỗi là hữu ích, vậy còn cần cảnh sát làm gì?”
Thẩm Dao đương nhiên có thể nghe thấy Du Ân không có ý định buông tha cô ta, liền bật khóc: “Du Ân, làm ơn, tôi sẽ không bao giờ nhắm vào cô nữa đâu.”
Từ trước đến nay Thẩm Dao luôn cao cao tại thượng, nhưng bây giờ lại đang khóc lóc khép nép trước mặt Du Ân và nhỏ giọng cầu xin lòng thương xót, cô ta giống như đang thành tâm cầu hòa, nhưng Du Ân không cảm kích, thay vào đó, cô nói một cách chế giễu: “Thẩm Dao, chẳng lẽ cô cho rằng nói như vậy thì sẽ ổn sao?”
Thẩm Dao dừng lại và không nói gì.
Du Ân tiếp tục nói: “Tôi thực sự xin lỗi. Tôi không phải là đức mẹ Maria. Cô có tâm tư độc ác làm hại tôi, đương nhiên tôi muốn cô phải trả một cái giá đắt rồi.”
“Không phải cô vẫn ổn sao? Không phải Tống Tử Dụ chưa chạm vào cô sao?” Thẩm Dao cuồng loạn gào thét.
Cô ta không hiểu tại sao Du Ân lại hung ác như vậy, mặc dù cô ta muốn hãm hại Du Ân, nhưng cô ta không thành công mà, không phải sao? Hơn nữa cuối cùng cô ta lại tự làm hại chính mình, hiện tại cô ta là người thảm nhất mà!
Tại sao cô ta đã xin lỗi và thừa nhận lỗi lầm của mình bằng một giọng khép nép như vậy mà Du Ân vẫn không buông tha cho cô ta?
Du Ân rất không nói nên lời trước tâm lý của Thẩm Dao, Thẩm Dao cho rằng không có chuyện gì xảy ra với cô, vậy nên cô phải tha thứ cho cô ta sao?
Dựa vào cái gì chứ?
Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra với cô thì sao?
Cả cuộc đời cô sẽ bị hủy hoại.
Phó Đình Viễn cũng khó chịu với bộ dạng không biết xấu hổ của Thẩm Dao, cầm điện thoại di động của Du Ân để cảnh cáo Thẩm Dao bằng một giọng lạnh lùng: “Nếu cô dám gọi điện thoại tới nữa, Thẩm Thanh Sơn sẽ không chỉ bị bỏ tù thôi đâu.”
Phó Đình Viễn nói xong, liền cúp điện thoại, không để Thẩm Dao quấy rầy Du Ân một chút nào.
Lúc trước sao mắt anh có thể mù như thế chứ, lại cho rằng Thẩm Dao rất thích hợp làm bà Phó nữa chứ.
Lý do Du Ân không tha thứ cho Thẩm Dao là vì cô không nghĩ rằng Thẩm Dao sẽ thực sự hối hận, Thẩm Dao chỉ không muốn sống quá đau khổ mà thôi, một khi Thẩm Dao có cơ hội quay đầu lại, cô ta nhất định sẽ tiếp tục chĩa mũi nhọn vào cô.
Thẩm Dao bị Phó Đình Viễn cúp máy, cô ta ném chiếc điện thoại trên tay trong tuyệt vọng.
Cô ta nghĩ rằng Du Ân là người mềm lòng và dễ nói chuyện, nếu cô ta cầu xin vài câu thì Du Ân sẽ bỏ qua...
Trời đổ mưa cả đêm, Tống Tử Dụ lại gọi điện cho Thẩm Dao.
Thẩm Dao cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến hành vi đồi bại của Tống Tử Dụ trên giường, khi nhớ tới việc anh ta đánh cô ta không chút khách khí, cô ta càng thêm nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng trong tình huống hiện tại, cô ta không thể từ chối trả lời cuộc gọi của Tống Tử Dụ, vì vậy cô ta chỉ có thể bất chấp nhấc máy.
Giọng điệu của Tống Tử Dụ không tàn nhẫn như khi anh ta rời đi lúc trước, mà trở lại dáng vẻ bỉ nổi như xưa: “Thẩm đại mỹ nhân, ở nhà có chuyện gì vậy?”
Thẩm Dao đè nén sự chán ghét trong lòng, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tống Tử Dụ cười nói: “Đương nhiên, tôi nghe nói ba cô đã xảy ra chuyện, tôi vốn định làm anh hùng cứu mỹ nhân thôi.”
Thẩm Dao cảm thấy Tống Tử Dụ chính là kẻ mất trí, lúc trước đánh đá cô ta, nay lại nói anh hùng cứu mỹ nhân, cô ta cười nhạo: “Chúng ta đều đã ngủ với nhau rồi, sao anh còn nhìn chằm chằm tôi không buông thế?”
Ngay từ đầu, Thẩm Dao đã biết Tống Tử Dụ chỉ là loại người sau khi ngủ thì sẽ quên mất hứng thú với cô ta.
Tống Tử Dụ là một người cực kỳ biến thái, phụ nữ càng không chiếm được thì càng dây dưa, bây giờ cô ta và Tống Tử Dụ đã ngủ với nhau rồi, Thẩm Dao không biết Tống Tử Dụ vẫn quấy rầy cô ta là vì cái gì.
Tống Tử Dụ nói: “Đúng là đã ngủ, nhưng không phải tôi bị bỏ thuốc sao, không phải cô tự nguyện. Tôi muốn cô cam tâm tình nguyện hầu hạ tôi một hồi, tôi mới có thể viên mãn.”
“Tống Tử Dụ!” Thẩm Dao run lên vì tức giận trước những lời nói vô liêm sỉ và bẩn thỉu của Tống Tử Dụ.
Nếu cô ta nguyện ý chủ động hầu hạ Tống Tử Dụ, thà để cô ta chết đi còn hơn!
Giọng điệu của Tống Tử Dụ đột nhiên dịu đi: “Thẩm Dao, hiện tại cô không muốn cũng không được đâu, cô cho rằng mình vẫn còn là cô chủ nhà họ Thẩm sao?”
“Để tôi nói cho cô biết, ba cô bị bỏ tù, tài sản gia tộc đều không giữ được. Trong vòng ba ngày, hai mẹ con cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, sau đó sẽ trôi dạt đầu đường xó chợ.”
“Nếu cô nghe lời tôi, hầu hạ tôi khiến tôi hài lòng, tôi có thể cân nhắc cung cấp chỗ ở cho mẹ con ô.” Sở dĩ Tống Tử Dụ kiêu ngạo như vậy là bởi vì anh ta thấy Thẩm Dao không còn chỗ nào để đi, đã vào bước đường cùng.
Thẩm Dao cắn chặt môi, cô ta thề rằng nếu một ngày nào đó có thể trở mình, cô ta nhất định sẽ khiến Tống Tử Dụ chết không được tử tế.
Không, cô ta muốn tất cả những người cô ta ghét chết không tử tế.
Tống Tử Dụ đương nhiên biết không nên thúc giục quá, vì vậy khẽ nói: “Sau ba ngày, khi hai mẹ con cô bị đuổi ra khỏi nhà, tôi sẽ đi tìm cô nhận câu trả lời.”
Tống Tử Dụ nói xong liền cúp điện thoại, Thẩm Dao đã cắn nát môi mình, có thể thấy được cô ta đang hận đến mức nào.
Du Ân xuất viện vào ngày hôm sau, Hà Vĩ Niên tiễn cô ra viện và tạm biệt cô. Diệp Văn thấy cơ thể và tinh thần của Du Ân đã bình thường trở lại nên không ở lại lâu nữa và rời đi sau một ngày.
Tuy nhiên, khi Diệp Văn rời đi, ông nói bóng nói gió với Du Ân rằng hy vọng cô có thể đến thủ đô sống vài ngày sau khi cô bình phục, bà cụ ở thủ đô rất muốn gặp cô.
Du Ân vui vẻ đồng ý, nhưng Phó Đình Viễn phải khổ sở rồi.
Khi nghĩ đến việc phải xa Du Ân vài ngày, anh cảm thấy nhân sinh không còn gì luyến tiếc nữa.
Anh ta đã theo cô đến thủ đô hai lần rồi, chẳng lẽ lần này phải đi nữa sao?
Du Ân nhìn ra ý đồ của Phó Đình Viễn, trực tiếp cảnh cáo anh: “Lần này nếu anh lại đi theo tôi, dù có sốt hay bị mắc mưa, tôi cũng sẽ không để ý đến anh đâu.”
Lần trước, anh dùng khổ nhục kế sốt cao và ở lại nhà của Diệp Văn một đêm, Du Ân không muốn lại thấy anh làm ầm ĩ nữa.
Phó Đình Viễn trừng mắt nhìn cô: “Anh phát hiện trái tim em không lạnh và cứng như bình thường nữa.”
“Đúng vậy, nếu không, lúc trước tôi đã không bỏ lại kim cương hột xoàn ở chỗ anh rồi.” Du Ân đang nói đùa, nhưng Phó Đình Viễn đã bị chọc vào ngực một cách đau đớn.
Cũng hơi buồn bực.
Khi anh nhớ lại việc cô thậm chí còn không quay lại mà đề nghị ly hôn với anh, anh liền ngứa răng vì tức giận.
Đặc biệt là trước khi ly hôn, cô đã hợp tác với anh trên giường rất nhiệt tình,
Cô nhiệt tình như vậy, sao anh có thể nghĩ rằng cô sẽ đệ đơn ly hôn vào ngày hôm sau chứ?
Thực sự cực kỳ tàn nhẫn.