Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 288: Chương 288: Thật sự biết sợ




Trước ánh mắt khinh thường và ghê tởm của những người xung quanh, Thẩm Dao rời bệnh viện trong sự xấu hổ và đau khổ.

Cuối cùng khi về đến nhà, cô ta thấy mẹ mình là Lâm Như đang khóc trên ghế sofa trong phòng khách ngay khi cô ta bước vào.

Lâm Như cũng biết rằng Thẩm Dao và Tống Tử Dụ đang lên hot search, đó là con gái bà ta sinh ra, Lâm Như không cần nghĩ cũng biết nhất định là Thẩm Dao muốn hại Du Ân, kết quả thành ra chính cô ta bị đưa vào bẫy do chính mình đặt ra.

Cô ta không chỉ tự đưa mình vào bẫy, mà còn đưa ba và cả người phía trên vào, nếu không thì tại sao Diệp Văn và Phó Đình Viễn lại hành động nhanh như vậy, không có chỗ cho bọn họ kịp phản ứng.

Lâm Như tức quá, đứng dậy tát vào mặt Thẩm Dao, mắng: “Mày còn mặt mũi mà quay về sao!”

Sau khi đánh xong, Lâm Như lại gục xuống ghế sô pha trong tuyệt vọng, che mặt và bật khóc rống lên.

Đánh và mắng cô ta bây giờ có ích lợi gì khi việc đã đến mức này chứ?

Nhà họ Thẩm xong đời rồi!

Thẩm Dao đã bị Tống Tử Dụ giày vò một trận, Lâm Như lại còn tát cô ta một cái, cô ta nặng nề ngã xuống đất, đau đớn khiến cô ta bật khóc ngay lập tức.

Thẩm Dao đã lớn như vậy, Thẩm Thanh Sơn và Lâm Như chưa từng đánh cô ta một cái, cô ta nhất thời uất ức mà phát điên.

Ngồi trên mặt đất và che mặt, cô ta hét lên với Lâm Như: “Mẹ tức giận với con thì có ích lợi gì chứ?”

“Không phải là do chính các người không sạch sẽ, nếu không ba con bị bắt đi cũng đâu điều tra được gì chứ?”

“Mày…” Lâm Như run lên vì tức giận trước lời nói của Thẩm Dao, chỉ vào cô ta một lúc lâu cũng không thể nói ra lời, cuối cùng chỉ có thể tiếp tục khóc.

Thẩm Dao cũng ngã quỵ, ngồi dưới đất khóc thành tiếng.

Hai mẹ con trút giận cho nhau, cuối cùng Thẩm Dao đã nói với Lâm Như trước rằng: “Hay là mẹ gọi điện cho Đổng Văn Tuệ và nhờ bà ấy van xin Phó Đình Viễn, đừng tống ba con vào tù.”

Mấu chốt của vấn đề này chính là Phó Đình Viễn. Chỉ cần Phó Đình Viễn buông tha, ba cô ta sẽ bình yên vô sự.

Lâm Như lau nước mắt và nói: “Mấy ngày trước ba mày đã vạch trần chuyện cũ của Phó Giang, mày nghĩ rằng bà ta còn có thể giúp chúng ta sao?”

“Nhưng bây giờ chúng ta chỉ có con đường này để đi, phải không?” Thẩm Dao đương nhiên biết chuyện này, cũng biết Đổng Văn Tuệ có thể không giúp được gì, nhưng bọn họ chỉ có thể cố gắng thử thôi.

Lâm Như suy nghĩ một chút cảm thấy những gì Thẩm Dao nói là đúng, chỉ cần có một tia hy vọng, bà ta nên thử một lần.

Và bà ta tin rằng mình đã rất hòa thuận với Đổng Văn Tuệ trong những năm qua, chẳng lẽ Đổng Văn Tuệ có thể thực sự thấy chết không cứu sao?

Nghĩ như vậy, Lâm Như lấy điện thoại di động bấm số của Đổng Văn Tuệ, Đổng Văn Tuệ trả lời điện thoại, nhưng giọng điệu xa lạ khiến trái tim Lâm Như lạnh lẽo đi mất một nửa.

Nhưng bà ta vẫn cắn răng chịu đựng nói: “Văn Tuệ à, nhất định bà đã biết chuyện của gia đình chúng tôi rồi nhỉ, bà xem có thể giúp chúng tôi nói vài câu trước mặt Đình Viễn được không, xin cậu ấy thủ hạ lưu tình mà tha cho lão Thẩm nhà tôi một con đường sống.”

Đổng Văn Tuệ giễu cợt trên điện thoại: “Lúc bà và Thẩm Thanh Sơn hại tôi, tại sao không nghĩ đến việc thủ hạ lưu tình?”

Lâm Như sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng nghẹn ngào nói: “Tất cả là lỗi của chúng tôi. Khi lão Thẩm nói rằng muốn làm điều đó, tôi đã cố gắng hết sức để ngăn cản ông ấy, nhưng tôi không có quyền nói gì cả.”

Đổng Văn Tuệ mượn lời bà ta: “Bà không có quyền nói trước mặt Thẩm Thanh Sơn, tôi không có quyền nói trước mặt Đình Viễn, nếu Đình Viễn có thể nghe lời tôi, mọi chuyện đã không phát triển như ngày nay.”

Sau khi Đổng Văn Tuệ nói xong, bà ta nói thêm: “Con gái của bà không phải đã ngủ với họ Tống đó sao? Bà có thể nhờ cậu ta giúp đỡ.”

Lâm Như có thể nhìn thấy Đổng Văn Tuệ đang hả hê khi người khác gặp họa, tức giận đến mức nhất thời không nói nên lời.

Cuối cùng bà ta khóc: “Văn Tuệ, tôi cầu xin bà, bà nhìn vào phần tình cảm chị em của chúng ta nhiều năm như vậy, cứu chúng tôi với, không phải bà không biết, nếu không có lão Thẩm thì mẹ con chúng tôi thật sự không thể sống nổi.”

“Ai là chị em với bà?” Đổng Văn Tuệ chua ngoa nói: “Hay là, bà coi tôi là chị em sao? Sợ là bà chỉ coi tôi như cây ATM thôi nhỉ?

Đổng Văn Tuệ xúc động nói: “Lâm Như, không phải mấy năm nay, chuyện gì tôi cũng ưu ái cho bà sao? Những chiếc túi mới nhất và những bộ quần áo mới nhất, có bao giờ bà không đợi tôi mua tặng bà chứ?”

“Còn có mấy cái nhà lầu xe hơi tôi tặng cho bà, nhưng các người đã đối xử với tôi như thế nào?”

“Các người tưởng rằng tôi không dám xúc phạm các người, cho nên liều mạng hút máu của tôi. Bây giờ lại nói tình chị em với tôi sao? Bà có mặt mũi để nói sao?”

“Nếu không sống được nữa thì đi chết đi!” Đổng Văn Tuệ chưa bao giờ là người rộng lượng, nghĩ đến việc bao năm qua mình đã nén giận trước Thẩm Thanh Sơn và Lâm Như, lời nói của bà ta trở nên hằn học ác độc hơn.

Khi Lâm Như nghe thấy Đổng Văn Tuệ không chút khách khí bảo họ đi chết đi, bà ta lập tức run lên vì tức giận, hét lên trên điện thoại: “Đổng Văn Tuệ!”

Đổng Văn Tuệ cúp điện thoại mà không nói lời nào.

Thẩm Thanh Sơn ngã ngựa, Lâm Như lại ăn nói khép nép trước mặt bà ta, bây giờ bà ta lại vừa mắng Lâm Như, khỏi phải nói bà ta hả giận như thế nào.

Trong nhiều năm qua, bà ta đã bị Lâm Như và Thẩm Thanh Sơn chèn ép, bà ta dè dặt nhìn sắc mặt của bọn họ mà sống, vì sợ rằng họ sẽ vạch trần vụ bê bối của bà ta và Phó Giang.

Bây giờ bà ta có thể nhướng mày ngẩng cao đầu, làm sao có thể giúp Lâm Như được chứ, bà ta hận không thể chờ người nhà của Thẩm Thanh Sơn chết không được tử tế.

Lâm Như bị Đổng Văn Tuệ chọc giận đến mức ném điện thoại sang một bên, che mặt và bật khóc.

Thẩm Dao cũng đã nghe thấy toàn bộ quá trình cuộc gọi giữa Lâm Như và Đổng Văn Tuệ, sắc mặt của cô ta tái mét.

Bọn họ nên làm gì bây giờ?

Không có ba, cô ta và mẹ gần như không có năng lực kiếm sống.

Trước đây cô ta đã từng tham gia làng giải trí, nhưng theo danh tiếng hiện tại, làng giải trí hoàn toàn không thể dung chứa cô ta, nếu cô ta đóng phim thì sẽ không có ai thuê cô ta đóng cả.

Còn có công ty của cô ta, trước đây cô ta đã tuyển rất nhiều người, thậm chí còn bỏ nhiều tiền để đào người từ các công ty khác, bây giờ không có sự hỗ trợ tài chính từ ba cô ta, cô ta phải đóng cửa khi mới thành lập sao?

Đúng lúc hai mẹ con đang khóc lóc tuyệt vọng thì một nhóm người khác bước vào từ bên ngoài, một người rút giấy chứng nhận của anh ta ra và nói: “Chúng tôi là điều tra viên của Cục Điều tra Kinh tế, chúng tôi đến đây để thẩm định tài sản của Thẩm Thanh Sơn.”

Gọi là thẩm định, nhưng thực ra chính là tịch thu rất nhiều thứ có giá trị trong nhà họ Thẩm, đặc biệt là một số bức thư pháp cổ và tranh vẽ của Thẩm Thanh Sơn. Lâm Như và Thẩm Dao nhìn thấy cả ngôi nhà toàn là một mớ hỗn độn, sắc mặt bọn họ đều trắng bệch, ngã ngồi trên mặt đất.

Theo ý tứ trong lời nói của mấy người đó, căn biệt thự họ đang ở hiện tại không thể giữ được nữa, cuối cùng tất cả tài sản của Thẩm Thanh Sơn đều bị lấy đi.

Khi Thẩm Dao nghĩ đến cảnh cô ta và Lâm Như chuẩn bị ngủ ngoài đường, toàn thân cô ta suy sụp.

Cho đến giờ phút này, cô ta mới thực sự cảm thấy sợ hãi, cô ta mới thực sự nhận ra lần này mình đã gây ra tai họa lớn.

Tay ta cô run lên không ngừng, bò tới lấy điện thoại từ trong túi xách ra, sắc mặt tái nhợt gọi điện thoại cho Du Ân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.