Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 65: Chương 65: Cuộc chiến tâm lý giữa ông cụ và Phó Đình Viễn




Mặc dù không hiểu vẻ mặt lạnh lùng vô duyên vô cớ của Phó Đình Viễn là vì sao, nhưng sau khi anh rời khỏi, Du Ân cảm thấy cả thế giới như bừng nắng.

“Tính khí của sếp Phó…” Chung Văn Thành lắc đầu cảm thán một câu, sau đó không nói lời nào nữa.

“Thói quen của người có tiền.” Du Ân không kiêng dè đánh giá như vậy.

Chung Văn Thành mỉm cười: “Đánh giá của cô thật sắc bén.”

Bởi vì có quyền có thế, cho nên có thể coi trời bằng vung.

Tuy nhiên cũng không thể không thừa nhận, năng lực của tên Phó Đình Viễn này cũng rất xuất sắc. Mấy năm nay dưới tay anh, Phó thị phát triển với tốc độ rất nhanh, khí thế ngất trời.

Bộ điện ảnh truyền hình Phó thị chỉ là do Phó Đình Viễn tiện tay thành lập, vậy mà hiện giờ cũng đã trở thành vị trí đầu tàu của ngành giải trí điện ảnh truyền hình Giang Thành.

Vậy nên, Phó Đình Viễn có tư cách không coi ai ra gì.

Tuy nhiên, nếu trong tình cảm vẫn giữ dáng vẻ này, thì chỉ e rằng sẽ gặp phải thất bại.

Đương nhiên, nếu người phụ nữ anh yêu không quan tâm đến dáng vẻ này, thì anh cũng có thể viên mãn hạnh phúc.

*

Thời gian bữa tối, khi ông cụ Phó đang định ăn cơm, thì ngoài cửa vang lên tiếng động cơ của xe.

Quản gia thò đầu ra quan sát một lượt rồi nói: “Hình như là Đình Viễn.”

Ông cụ Phó khẽ cong khóe môi, sau đó khịt mũi: “Dễ kích động như vậy, không giống nó chút nào.”

Quản gia cười: “Vẫn là kế sách của ông tốt.”

Ông cụ Phó bật cười đắc ý, sau đó nghiêm chỉnh ngồi đợi Phó Đình Viễn bước vào.

Sau khi Phó Đình Viễn bước vào cửa cũng không khách sáo, rửa tay rồi ngồi xuống đối diện với ông cụ Phó.

Ông cụ nói một cách không chào đón lắm: “Không phải cuối tuần, ngọn gió nào đưa một người bận rộn như cháu đến đây.”

Phó Đình Viễn đương nhiên có thể nghe ra sự giễu cợt trong lời nói của ông cụ, đáp lại với thái độ điềm nhiên như không: “Lâu rồi không đến thăm ông, hôm nay vừa hay có thời gian.”

Ông cụ chậm rãi uống canh: “Hiếm khi có thời gian, tại sao không hẹn hò với Thẩm đại mỹ nhân, đến đây thăm lão già này làm gì.”

Phó Đình Viễn còn chưa kịp nói gì thì ông cụ đột nhiên lại nghiêm mặt nói một cách tức giận: “Ông đã nghe chuyện Thẩm Dao làm với Du Ân. Ông cảnh cáo cháu, lần này vì nể mặt cháu nên không không tìm cô ta tính sổ, lần sau cô ta còn quá đáng như vậy, ông sẽ tìm cô ta nói chuyện, không thì cũng tìm người đến quấy rối cô ta.”

Phó Đình Viễn ngước mắt nhìn ông cụ, ánh mắt tối sầm lại.

Tại sao ông cụ lại biết những chuyện này?

Lẽ nào bên cạnh anh có nội gián mà ông cụ sắp xếp?

Ông cụ khịt mũi: “Trợn mắt nhìn ông làm gì? Thẩm Dao làm ra chuyện như vậy, chỉ có thể nói rõ một vấn đề. Đó là cháu là một người đàn ông thất bại, không chỉ bảo tốt người phụ nữ của cháu!”

Phó Đình Viễn cụp mắt xuống: “Ai nói cô ấy là người phụ nữ của cháu?”

Ông cụ kinh ngạc: “Không phải người phụ nữ của cháu sao? Còn chưa ngủ cùng hả?”

Ông cụ tặc lưỡi nói: “Vậy thì cháu lại càng thất bại hơn, ngôi sao lớn đẹp như hoa như ngọc như vậy mà chưa ngủ cùng, có nỗi niềm khó nói sao?”

Ông cụ không khách khí trêu chọc Phó Đình Viễn, ngay cả mấy câu như nỗi niềm khó nói cũng có thể nói ra.

Quản gia đứng sau lưng ông cụ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ra hiệu cho ông cụ chú ý một chút. Làm sao có thể trêu chọc cháu trai của mình có vấn đề về phương diện chức năng nào đó?

Còn muốn để nhà họ Phó các ông nối dõi tông đường không?

Ông cụ bừng tỉnh, quay sang nói: “Có thể có nỗi niềm khó nói gì chứ, có lẽ chỉ là thích cảm giác người nào đó mang lại cho nó mà thôi.”

Ông cụ lại khẽ cảm thán một câu: “Chỉ đáng tiếc, thích cũng vô dụng, không lấy được.”

Ông cụ làm tổn thương Phó Đình Viễn hết câu này đến câu khác, không hề lưu tình.

Phó Đình Viễn không hề khó chịu trước những lời châm chọc như vũ bão của ông cụ.

Anh ưu nhã dùng bữa, sau khi ông cụ nói xong mới nhàn nhạt mở miệng: “Cháu có một đề nghị.”

Ông cụ khó hiểu: “Đề nghị gì?”

Phó Đình Viễn chậm rãi nói: “Cháu đề nghị ông mở một talk show, ông có thể một mình nói chuyện nửa ngày trời, chắc chắn sẽ không còn ghế trống.”

Ông cụ nhất thời tức giận đến trừng mắt, thằng cháu khốn nạn này còn cà khịa ông!

Uống một ngụm canh, ông không tức giận mà thành thật đi thẳng vào vấn đề: “Tìm ông có chuyện gì?”

Lúc này Phó Đình Viễn mới nói: “Ông sắp xếp buổi xem mắt cho Du Ân, mặt mũi của con để đâu?”

Ông cụ không hề khách khí: “Cháu thích để đâu thì để.”

Phó Đình Viên có chút đau đầu.

Ông cụ lại cười khà khà giễu cợt: “Cảm thấy mất mặt sao?”

“Vậy thì không bằng quản lý tốt Thiến Thiến đi, khiến người ta mất mặt, không có ai khác ngoài con bé.”

“Suốt ngày thay bạn trai, thân là con gái mà không tiết chế chút nào.”

“Ông vốn dĩ muốn tìm cho nó một người tử tế cho nó, nhưng bây giờ nhắc đến nó lại xấu hổ, ông không thể nhịn nhục được.”

“Nếu nó còn gây ra vụ tai tiếng phá thai khi chưa kết hôn, cháu xem ông nhất định sẽ đuổi cô ấy ra khỏi nhà!”

Một năm trước tờ đơn mang thai kia của Thẩm Dao quả thực là ghép từ đơn siêu âm của Phó Thiến Thiến, Phó Thiến Thiến không cẩn thận mang thai, chỉ có thể lén lút tới bệnh viện làm phẫu thuật.

Thẩm Dao đi cùng cô ta, hai người đã hợp tác với nhau, quyết định dùng tờ đơn kia để công kích Du Ân.

Đương nhiên, chuyện này chỉ có Thẩm Dao và Phó Thiến Thiến biết.

Du Ân cũng biết chuyện này, nhưng cô không vạch trần trước mặt Phó Đình Viễn, cho nên những người khác trong nhà họ Phó đều không biết.

Phó Đình Viễn tiếp tục nói như thể chuyện không liên quan đến mình: “Cháu không quản nổi nó.”

Cũng không muốn quản.

Những gì cần nói anh đều đã nói đi nói lại với Phó Thiến Thiến rồi, nhưng cô ta vẫn làm theo ý mình, thay người yêu như thay áo, anh có thế nào gì được?

Ông cụ vô cùng tức giận: “Không quản được em gái của mình, nhưng có thể quản được vợ trước của mình, có thể quản được ông nội của mình hả?”

Phó Đình Viễn: “…”

Khả năng ăn nói của ông cụ lúc này còn không tốt bằng mọi khi, mà Phó Đình Viễn đã bị ép đến nghẹn ngào không nói lên lời.

Trong lúc bất lực, anh chỉ có thể quay sang nói: “Vậy trước khi giới thiệu bạn trai cho Du Ân, ông có định hỏi cô ấy có bằng hay không không?”

“Nếu như cô ta không muốn, ông cứ giới thiệu cho cô ta, đó không phải là làm khó người ta sao?”

Phó Đình Viễn chắc chắn rằng Du Ân sẽ không bằng lòng chấp nhận sự sắp xếp của ông cụ. Nhưng đối với người dễ mềm lòng như cô ta, nếu ông cụ kiên quyết thì cô ta sẽ không từ chối.

Ông cụ dứt khoát nói: “Con bé tất nhiên bằng lòng, nhất định sẽ bằng lòng.”

Phó Đình Viễn im lặng nhìn ông cụ một hồi lâu, sai đó dùng lời nói sắc bén: “Ông không cần phải công kích cháu, hành hạ cháu như vậy.”

“Ai công kích cháu? Ông công kích cháu làm cái gì? Cháu cũng có yêu nó đâu.” Ông cụ cứng họng hét lên vài câu.

Được rồi, ông thừa nhận, nguyên nhân một phần là vì muốn công kích cháu trai mình, nhưng một phần lý do cũng quả thực hy vọng Du Ân có thể tìm được một tổ ấm tốt.

Đương nhiên, nếu như có thể tái hợp với cháu trai ông, hai người hòa hợp bên nhau, thì điều đó thật tốt biết bao.

“Không phải công kích cháu thì tốt.” Phó Đình Viễn liếc nhìn ông cụ đầy ẩn ý, sao đó lại nói: “Ăn thôi, nếu không sẽ nguội mất.”

Anh nói xong cầm đũa lên, thưởng thức các món ngon trên bàn, ăn hết miếng này đến miếng khác, trông rất hưởng thụ.

Ông cụ rất bất mãn với dáng vẻ bình tĩnh thong dong của anh, tức đến nỗi ăn không nổi vài miếng.

Một bàn thức ăn ngon vốn dĩ chuẩn bị cho ông, kết quả lại lọt vào bụng thằng nhóc này.

Đánh tâm lý với thằng cháu trai này, ông có chút lực bất tòng tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.