Nội dung tiếp theo của buổi họp là bàn chọn nữ phụ, cũng chính là Bạch Nguyệt Quang của vương gia.
Lúc trước Tô Ngưng vẫn ngồi xem màn phân cao thấp âm thầm giữa Phó Đình Viễn và Chung Văn Thành, lúc này cuối cùng cũng lên tiếng.
Cô cong đôi mắt trong sáng nhìn Phó Đình Viễn nói: “Ây dà, thật đáng tiếc, Thẩm Dao giờ nửa lui giới rồi, không thì chẳng phải đây là người thích hợp nhất cho vai nữ phụ Bạch Nguyệt Quang sao.”
Tô Ngưng nói câu này găm theo dao, vài người biết chuyện giữa Du Ân và Thẩm Dao đều nghe ra.
Có người cùng họp hùa theo lời của Tô Ngưng: “Đúng thế, khí chất của chị Thẩm quyến rũ dịu dàng trang nhã, quả thật có thể làm người khiến vương gia luôn nhớ thương.”
Người ấy thật lòng khen ngợi Thẩm Dao, dù sao tất cả mọi người đều biết Thẩm Dao sắp gả vào nhà họ Phó rồi.
Nhưng màn khen ngợi này lọt vào tai nhưng người biết rõ nội tình đều rất mỉa mai, nhất là Phó Đình Viễn, cảm thấy lời khen này chói tai cực kỳ.
Đôi mắt sâu thẳm của anh lại nhìn về phía Du Ân: “Vẫn để biên kịch nói xem, Thẩm Dao có phù hợp không.”
Du Ân cảm thấy Phó Đình Viễn chắc là bị bệnh thần kinh rồi, thế mà còn bảo cô nhận xét về Thẩm Dao.
Với cả, anh ta cố ý sao? Cô ý lấy chuyện Thẩm Dao ra để chọc tức cô à.
Cô lễ phép cười: “Tôi hoàn toàn không hiểu gì về chị Thẩm, chị Thẩm là vợ sếp Phó, sếp Phó hẳn là người có quyền lên tiếng nhất.”
Cô vốn tưởng cô nói như thế rồi, Phó Đình Viễn sẽ bỏ qua chuyện này.
Ai ngờ anh ta nhìn cô rồi chậm rãi nói: “Thế cũng không hẳn, tôi đối với vợ cũ trước đây, không hiểu chút nào.”
Mọi người đều biết trước đây Phó Đình Viễn đã từng kết hôn, nhưng không ai biết người trong cuộc hôn nhân ấy lại là Du Ân.
Du Ân không ngờ Phó Đình Viễn sẽ đột nhiên nhắc tới cuộc hôn nhân giữa hai người trước mặt mọi người, mặc dù không có người ngoài biết, nhưng cô vẫn tức thì căng thẳng.
Hơn nữa lời này của Phó Đình Viễn còn có ý châm biếm cô, ngoài căng thẳng ra cô còn cực kỳ bực mình.
Vì trong lòng đang bực, cô nhìn thẳng vào Phó Đình Viễn khẽ cười: “Nếu như có tâm, kết hôn ba năm, sao có thể không hiểu gì hết được.”
“Sếp Phó chắc chắn có người trong lòng rồi, nên mới chẳng buồn để tâm tới người chung chăn gối.”
Du Ân cũng không chịu tỏ ra yếu thế, âm thầm trào phúng Phó Đình Viễn chẳng trung thành với hôn nhân.
Chung Văn Thành đúng lúc cắt ngang tình thế căng thẳng của hai người: “Được rồi, chẳng phải đang bàn chọn diễn viên sao, tự nhiên lại nói tới chuyện vợ của sếp Phó rồi.”
Chung Văn Thành lại nói: “Tôi thấy Thẩm Dao cho qua đi, cô ấy dù sao cũng sắp kết đôi với sếp Phó, sau đấy còn mang bầu sinh con nữa, không hợp tham gia bộ phim này của chúng ta đâu.”
Bốn chữ “Mang bầu sinh con” này, làm Du Ân đau đớn.
Cô vĩnh viễn không quên được, khi ấy Phó Đình Viễn kiêu ngạo nói với cô: Sinh con cho anh sao, cô không xứng.
Mặc dù chuyện này đã qua một năm rồi, nhưng những lời tổn thương người ấy, mỗi lần nhớ tới vẫn khiến người ta tuyệt vọng đau đớn.
Cô mím môi nhắm mắt không nói gì, ngón tay trắng ngần nắm chặt bút trong tay, dùng cách này để xoa dịu nỗi đau trong lòng.
Phó Đình Viễn nhìn cảm xúc của Du Ân có gì không ổn, bất giác nhớ tới những gì anh đã làm với vô, đáy lòng dâng lên suy nghĩ đã làm khó Du Ân rồi.
Sau đó buổi họp còn giằng co nửa tiếng nữa, Phó Đình Viễn không nói thêm câu nào.
Sau khi kết thúc buổi họp Phó Đình Viễn dẫn Chu Mi rời đi, Chung Văn Thành vừa đi vừa mời Du Ân và Tô Ngưng: “Chốc nữa cùng đi ăn nhé?”
Du Ân chưa kịp đáp, Tô Ngưng đã nói trước: “Tôi không đi đâu, còn có việc, hai người đi ăn đi.”
Sau đó vỗ vãi Du Ân nói: “Hôm nay cậu ăn diện xinh đẹp thế này, không cùng trai đẹp đi ăn thì tiếc quá.”
Tô Ngưng nói xong thì đi luôn, rõ ràng là muốn để thời gian bữa trưa cho Chung Văn Thành và Du Ân.
Chung Văn Thành sau khi liếc nhìn Phó Đình Viễn ở phía trước nói với Du Ân: “Xuống nhà hàng dưới tầng ăn một bữa cơm công việc đi, trong kịch bản tôi đúng lúc có mấy chỗ muốn hỏi cô.”
Chung Văn Thành nói thế, Du Ân càng không cách nào từ chối được, đành đồng ý: “Được.”
Lúc đi thang máy có bốn người cùng đi, Phó Đình Viễn và Chu Mi vào trước, nên đứng bên trong.
Du Ân và Chung Văn Thành đứng ở chỗ sát bên ngoài, bốn người không ai nói gì, im lặng xuống tầng một. . ngôn tình hoàn
Trong đại sảnh tầng một, Chung Văn Thành đầu tiên tạm biệt Phó Đình Viễn: “Sếp Phó, chúng tôi đi trước.”
Du Ân đứng sau Chung Văn Thành gật đầu xa cách với Phó Đình Viễn và Chu Mi, rồi xoay người đi theo Chung Văn Thành.
Phó Đình Viễn đút tay túi quần đứng đấy, mím môi nhìn bóng lưng thướt tha ấy.
Thì ra cuối cùng bữa trưa này cô vẫn ăn cùng người đàn ông khác sao?
Còn dùng bữa cùng cái người luôn có ý đồ với cô nữa.
Chu Mi đứng bên cạnh thấy anh nhìn chằm chằm về hướng Du Ân rời đi không nói gì, cũng không định rời đi, bèn đề xuất: “Sếp Phó, không còn sớm nữa, hương vị đồ ở nhà hàng này cũng được, không thì chúng ta ăn xong rồi hẵng về công ty?”
Vẻ mặt Phó Đình Viễn thả lỏng: “Được.”
Vì thế Phó Đình Viễn cùng Chu Mi cũng đi theo vào nhà hàng.
Du Ân ngồi đối diện với Chung Văn Thành, ngẩng đầu thì thấy Phó Đình Viễn cùng Chu Mi đi tới, cô nhanh chóng cúi xuống xem menu.
Đúng là âm hồn bất tán mà, anh ta thế mà lại cũng tới đây dùng bữa.
Chung Văn Thành sau đó cũng thấy Phó Đình Viễn và Chu Mi, anh không nhịn được bật cười.
“Sếp Phó, ngồi chung một bàn, cùng ăn nhé?” Chung Văn Thành chủ động đưa ra lời mời.
Du Ân mệt thật sự, nếu ăn cùng bàn với Phó Đình Viễn, cô chắc chắn không tiêu hoá nổi.
“Thôi, cảm ơn.” Ai ngờ Phó Đình Viễn lại kiêu ngạo từ chối, kéo Chu Mi tới một chiếc bàn trống cách đấy không xa.
Chung Văn Thành bất đắc dĩ buông thõng tay, tính cách kiêu ngạo này của Phó Đình Viễn, bảo sao đánh mất Du Ân.
Phó Đình Viễn thật ra rất muốn ngồi ăn chung, nhưng thấy vẻ mặt ghét bỏ của Du Ân, ghét anh như con thú dữ ấy, anh không còn muốn ngồi chung nữa.
Dù sao anh cũng là con nhà danh giá trong Giang Thành, phụ nữ theo đuổi anh nhiều tới xếp hàng mấy vòng quanh Giang Thành ấy chứ.
Bị vợ trước ghét thế, thể diện của anh nhất thời cũng không giữ được.
Sau khi ngồi xuống cùng Chu Mi, Phó Đình Viễn vẫn ôm một bụng tức.
Chu Mi không hiểu sao mà xác nhận lại với anh: “Sếp Phó, chúng ta thật sự không qua đấy ngồi sao?”
Chu Mi đoán Phó Đình Viễn muốn dùng bữa cùng Du Ân, bằng không cô cũng sẽ không đề xuất ăn tại nhà hàng này, mà Phó Đình Viễn còn đồng ý nữa.
Ban nãy Chung Văn Thành chủ động mời, họ vừa vặn có thể ngồi xuống, cuối cùng Phó Đình Viễn lại từ chối.
“Gọi món đi.” Phó Đình Viễn tức giận phân phó.
Chu Mi đành bỏ cuộc, cam chịu cầm menu gọi món.
Bên tai truyền tới tiếng trò chuyện của Du Ân và Chung Văn Thành, mặc du nghe không rõ hai người đang nói gì, nhưng có thể cảm nhận được, bầu không khí giữa hai người rất tốt.
Chu Mi lặng lẽ nhìn Phó Đình Viễn ngồi đối diện, thấy sắc mặt anh càng lúc càng đen.
Sau khi đồ ăn dọn lên Phó Đình Viễn chỉ ăn mấy miếng rồi buông đũa, chờ sau khi Chu Mi ăn hòm hòm, anh bèn dẫn Chu Mi rời đi, tổng thời gian dùng bữa không quá nửa tiếng.
Chung Văn Thành khó hiểu hỏi: “Sếp Phó, ăn thế đủ rồi sao?”
Phó Đình Viên lạnh nhạt nhìn ông ta, chẳng buồn liếc nhìn Du Ân mà nhấc đôi chân dài rời đi.