Du Ân nghĩ rằng Phó Đình Viễn đưa cơm đến cho cô một lần là đủ, nhưng không ngờ đêm hôm sau anh lại đến.
Sau khi Du Ân mở cửa, nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài, theo bản năng không muốn cho anh vào: “Tổng giám đốc Phó, chân tôi đã lành rồi, anh thật sự không cần phải như vậy…”
“Dù sao cũng tại tôi mà em mới bị thương, đợi em khỏi hẳn tôi mới yên tâm.” Phó Đình Viễn vẫn không thay đổi sắc mặt, nói xong thì bước qua Du Ân đi vào nhà.
Du Ân lại gắng gượng đón nhận việc anh gắp thức ăn cho cô một lần nữa, sau đó cô còn pha cho anh một tách cà phê và cả hai lại trải qua một buổi tối yên bình nữa.
Vào buổi tối thứ ba, Phó Đình Viễn lại đến thì Du Ân không có ở nhà.
Phó Đình Viễn đứng trước cửa nhà và gọi điện thoại cho cô với vẻ mặt ủ rũ, Du Ân nói qua điện thoại: “Xin lỗi tổng giám đốc Phó, tôi đã ra ngoài rồi.”
Phó Đình Viễn vừa nghe đã lập tức cau mày nói: “Chân đã khỏi hẳn chưa? Bác sĩ có cho phép em chạy lung tung không?”
Du Ân thành thật trả lời: “Trong ba ngày qua tôi vẫn xịt thuốc đều đặn nên vết thương đã hết sưng rồi, đi lại cũng không còn đau đớn gì nữa.”
Phó Đình Viễn im lặng, sau đó hỏi ngược lại: “Em đi đâu vậy?”
“Đi nơi khác rồi.” Du Ân đáp gọn một câu.
Cô thể hiện rõ không muốn nói cho anh biết địa điểm, vì vậy Phó Đình Viễn không có lựa chọn nào khác ngoài việc cắn răng nói: “Đi đường cẩn thận.”
“Cám ơn.”
Hai người chỉ nói chuyện vài câu rồi cúp máy, Phó Đình Viễn nhìn xuống bữa tối ngon lành trên tay mà lại chẳng muốn ăn uống gì nữa.
Cũng không hiểu sao hai buổi tối anh đã ăn cơm chung với Du Ân, thấy rất ngon miệng.
Kể từ lần trước phải nhập viện vì căn bệnh đau dạ dày, anh vẫn ăn uống rất kém, cho dù các loại sơn hào hải vị bày ra trước mặt nhưng anh vẫn luôn cảm thấy thật nhạt nhẽo.
Anh mang bữa tối trở về nơi ở của mình, vừa ăn vừa gọi cho Chu Mi hỏi cô ta có biết Du Ân đã đi đâu không.
Chu Mi nói không biết, cô ta không nghe thấy Du Ân nói về việc đi đến một nơi khác.
Sau khi cúp máy, Phó Đình Viễn suy nghĩ rồi lại liên lạc với Tô Ngưng.
Tô Ngưng cười rất sảng khoái ở trên điện thoại: “Đương nhiên là tôi biết.”
Phó Đình Viễn hỏi thẳng vào vấn đề: “Cô ấy đã đi đâu?”
Tô Ngưng không hề giấu giếm: “Về quê của Chung Văn Thành.”
Trong lòng Phó Đình Viễn dâng lên một dự cảm chẳng lành: “Cô ấy đến đó làm gì?”
Tô Ngưng cười khanh khách nói: “Tổng giám đốc Phó, tôi đoán lúc này trong lòng anh đã có đáp án rồi, không sao, cứ mạnh dạn nói ra đáp án trong lòng anh đi.”
Phó Đình Viễn thở không ra hơi, suýt nữa đã bị lời nói của Tô Ngưng làm cho nghẹn chết.
Quả thật trong lòng anh đã có câu trả lời, nhưng câu trả lời đau thấu tâm can.
Mẹ của Chung Văn Thành bị ốm và Du Ân đã đến thăm, ngụ ý trong đó không cần nghĩ cũng hiểu.
Cho dù trước đây Du Ân và Chung Văn Thành không phải người yêu của nhau nhưng sau chuyến thăm này cũng chắc chắn rồi.
Tô Ngưng tiếp tục: “Tổng giám đốc Phó, trái tim của con người được cấu tạo từ thịt, của Du Ân cũng vậy.”
Phó Đình Viễn không kìm được tức giận, cười gằn nói: “Lúc trước cô ấy cứ luôn miệng nói yêu tôi, đây gọi là tình yêu ư? Mới ly hôn đã quay qua ôm ấp người đàn ông khác rồi.”
Giọng điệu của Tô Ngưng vô cùng mỉa mai: “Tổng giám đốc Phó, thứ cho tôi nói thẳng, hai người đã ly hôn hơn một năm rồi, nếu như người khác sẽ còn nhanh hơn, người ta đã tái hôn và sinh con rồi đấy. Du Ân như vậy là còn quá bảo thủ.”
Phó Đình Viễn bị lời nói của Tô Ngưng làm cho tâm trạng rối bời, không nói gì bèn cúp luôn điện thoại.
Anh không tin, không tin Du Ân thực sự ở bên Chung Văn Thành, không tin Du Ân sẽ yêu một người khác.
Anh cầm điện thoại muốn hỏi thẳng Du Ân, nhưng đột nhiên phát hiện dường như anh không có tư cách để hỏi. Anh và cô đã chẳng còn quan hệ gì, cô yêu ai cũng không cần phải nói cho anh biết.
Vừa nãy cô chỉ trả lời một câu đi nơi khác cũng đủ để chứng minh lập trường của cô rồi.
Không thể báo cáo mọi chuyện của cô cho anh được.
Anh chẳng còn tâm trạng để ăn cơm, anh kéo cà vạt ra, lên tầng trên ném mình xuống chiếc giường lớn.
Anh nằm đó với vẻ mặt ảm đạm, ngước mắt lên và thấy chiếc đèn chùm trên đầu, thật đơn giản và trang nhã.
Chiếc đèn này là do Du Ân đã đổi, anh vẫn còn nhớ rõ sau khi vui vẻ tột độ, cô nằm trong vòng tay anh nhỏ nhẹ đề nghị muốn đổi đèn trong phòng ngủ, bởi vì phong cách kim loại trước đây khiến cô cảm thấy rất nặng nề.
Anh đồng ý, anh luôn phó mặc cho cô những điều nhỏ nhặt như vậy, nhất là khi cô đưa ra những yêu cầu này sau cuộc hoan ái.
Anh khó chịu nhìn sang chỗ khác, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy tấm rèm cửa sổ cao từ trần đến sàn nhà, cũng là cô đã đổi.
Cách bài trí ban đầu của căn biệt thự này là theo phong cách của anh, nhưng nó đã thay đổi rất nhiều sau khi cô chuyển đến.
Trước đây anh không để ý, sau khi ly hôn anh vẫn sống một mình ở đây thì mới nhận ra bởi vì sự tồn tại của cô và do cô trang trí mà nơi đây càng có cảm giác như một gia đình.
Phó Đình Viễn không biết mình bị làm sao, đã ly hôn hơn một năm, sao đêm nay lại chợt cảm thấy đau lòng như thế.
Về mối quan hệ giữa Du Ân và Chung Văn Thành, lời kể lại của Tô Ngưng có phần đúng nhưng cũng có một phần cô ấy đã cố tình che giấu.
Đúng là Du Ân đã xây dựng mối quan hệ với Chung Văn Thành, nhưng chỉ là đang giả vờ thôi.
Vì tình trạng của mẹ Chung Văn Thành không được khả quan, mà điều hối tiếc lớn nhất của người già trước khi ra đi là con trai vẫn chưa thành gia lập thất.
Vì vậy Chung Văn Thành đã gọi điện cho Du Ân và hỏi liệu cô có thể giả làm bạn gái của anh ấy trong một thời gian ngắn để mẹ anh có thể ra đi mà không còn gì phải hối tiếc.
Du Ân đã đồng ý.
Về công về tư, Du Ân đều sẽ đồng ý với yêu cầu của Chung Văn Thành.
Về công, Chung Văn Thành đã cho cô cơ hội làm biên kịch, chẳng khác nào cho cô một cơ hội tái sinh.
Về tư, Chung Văn Thành cũng dành cho cô sự quan tâm vô bờ bến, khi cô gặp khó khăn, anh ấy luôn ủng hộ và giúp đỡ cô.
Và vì đồng ý đóng giả làm bạn gái của Chung Văn Thành nên Du Ân đã lên đường về quê của anh ấy.
Khi Phó Đình Viễn gọi cho Du Ân, Chung Văn Thành vừa đón Du Ân tại nhà ga ở quê nhà.
Sau khi lên xe, Chung Văn Thành vừa lái xe vừa hỏi Du Ân: “Tổng giám đốc Phó gọi đến à?”
Du Ân gật đầu: “Ừ.”
Giọng Chung Văn Thành ấm áp: “Anh ta đã biết rồi à?”
Du Ân lắc đầu: “Tôi không nói, cũng không cần phải nói cho anh ta biết.”
Phó Đình Viễn chỉ hỏi cô đã đi đâu, chẳng lẽ cô lại nói mình đi làm bạn gái của Chung Văn Thành ư?
Chung Văn Thành lại nói: “Nghe nói mấy hôm nay tổng giám đốc Phó vẫn luôn mang cơm đến cho em, rất quan tâm em.”
“Có lẽ anh ta cảm thấy áy náy vì đã hại tôi bị thương.” Du Ân cũng đã nghĩ về lý do tại sao Phó Đình Viễn lại cứ mang cơm đến cho cô trong mấy ngày qua, chắc chắn là do áy náy.
Dù sao nếu đêm đó anh không kéo mạnh cô một cách thô bạo như vậy thì cô đã không bị trẹo chân.
Bây giờ chân cô đã lành, ước chừng anh sẽ không liên lạc với cô nữa.
Đây là mối quan hệ thực sự giữa Du Ân và Chung Văn Thành, Tô Ngưng biết mọi chuyện, nhưng cô ấy cố tình không nói sự thật cho Phó Đình Viễn, chỉ để kích động anh.
Tất nhiên, Du Ân cũng dặn dò kỹ lưỡng rằng Tô Ngưng không nên nói sự thật cho bất cứ ai biết, dù là giả nhưng cũng không để lộ sơ hở. Giờ Internet rất phát triển, nếu truyền đến tai của mẹ Chung Văn Thành thì càng khiến bà bị tổn thương hơn.