Chu Mi mang bữa trưa đi thăm Du Ân, Du Ân hơi kinh ngạc khi nhìn thấy logo hộp đồ ăn trên tay cô ta: “Sao lại mua đồ đắt thế?”
Du Ân biết rằng nhà hàng này thuộc sở hữu của Dịch Thận Chi, rất nổi tiếng trong ngành thực phẩm Giang Thành, nhưng nó cũng khét tiếng đắt đỏ.
Chu Mi cười nói: “Đây là tổng giám đốc Phó mời, anh ấy nói hôm qua cô bị thương là vì anh ấy.”
Du Ân đành phải nói: “Vậy phiền cô cám ơn anh ấy giùm tôi.”
Chu Mi đặt bữa ăn lên bàn ăn và hỏi Du Ân: “Chân của cô thế nào rồi?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, sau khi xịt thuốc thì vết sưng tấy cũng giảm dần.”
“Vậy thì tốt, nếu cần giúp đỡ, cứ nói với tôi.”
“Ừm.”
Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, thế là đã kết thúc bữa trưa.
Sau khi ăn xong, Chu Mi đứng dậy chào tạm biệt: “Tôi phải về đi làm đây, cô nghỉ ngơi đi.”
“Ừ.” Sau khi trả lời, Du Ân còn nói thêm: “Chân của tôi không sao rồi, không cần phải đến đưa cơm cho tôi nữa đâu.”
Hàm ý là cô không muốn nhận ơn huệ của Phó Đình Viễn nữa.
“Được.” Chu Mi trả lời rất thẳng thắn.
Cô ta không cần phải đến nữa, ông chủ của cô ta đến là được rồi.
Sau khi Chu Mi rời đi, Du Ân tiếp tục chuyên tâm viết kịch bản, trong khoảng thời gian đó, cô tự pha cho mình một tách cà phê để tinh thần phấn chấn lên. Trong nháy mắt, đèn đã sáng rực.
Khi chuông cửa lại vang lên, Du Ân nghĩ đó là Tô Ngưng.
Ngay khi cánh cửa mở ra, người đứng ở cửa là Phó Đình Viễn.
Anh vẫn cầm hộp thức ăn xa xỉ của cùng một nhà hàng giống như bữa trưa trên tay, sắc mặt không đổi nhìn cô.
“Anh…” Du Ân còn chưa nói xong, Phó Đình Viễn đã bước vào nhà cô.
Du Ân chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy anh hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa…” Trong nhà cô, ngoài mùi thơm của cà phê thì không có mùi thức ăn hay hay mùi dầu mỡ của việc nấu nướng gì cả, Du Ân không thể nói dối được.
Phó Đình Viễn đặt thức ăn lên bàn và nói: “Tôi mang thức ăn tới rồi, cùng nhau ăn đi.”
Du Ân không biết phải nói gì, cô không ngờ sẽ có một ngày Phó Đình Viễn lại mặt dày đến thế. Mặc dù cô nên cảm ơn anh vì đã mang đồ ăn cho cô, nhưng trong lòng cô thực sự không thể chào đón anh.
Nhưng người ta đã ngồi xuống rồi, cô cũng không thể nào lạnh lùng xua đuổi nên cô đành phải rửa tay rồi ngồi xuống đối diện với anh.
Hai người họ ăn cơm mà chẳng nói gì.
Tính cách của họ vốn đã rất ít nói, trước kia, ngoại trừ lúc ở trên giường rất nhiệt tình ra thì khi ở bên nhau họ cũng rất yên lặng.
Cô hoàn toàn không hiểu Phó Đình Viễn, một người lạnh lùng vô tình như anh hoàn toàn thay đổi khi lên giường, mỗi lần anh cuồng nhiệt lỗ mãng chỉ khiến cô không thể chịu nổi, ngoài xin tha cũng vẫn là xin tha.
Du Ân không biết tại sao những hình ảnh không thích hợp với trẻ con này lại đột nhiên hiện lên trong đầu cô, lập tức mặt cô đỏ lên, vội ho nhẹ để che đi sự xấu hổ của mình.
“Sao mặt em đỏ như vậy? Bị sốt à?” Phó Đình Viễn vừa nói vừa đưa tay sờ trán cô.
Du Ân sợ hãi đến mức nhanh chóng né ra phía sau, bàn tay của Phó Đình Viễn đành lúng túng đặt trước mặt cô.
Du Ân vội nói: “Tôi không sao, có lẽ hơi nóng.”
Phó Đình Viễn tao nhã rút tay về, liếc nhìn cô rồi nói: “Cùng nhau ăn một bữa cơm thôi, sao lại đỏ mặt thế?”
Du Ân: “…”
Anh sẽ không nghĩ rằng cô vẫn còn nhớ đến anh, nên mới thẹn thùng khi ăn cơm với anh đó chứ?
Anh cũng quá kiêu căng tự phụ rồi đấy!
Du Ân tức giận đến mức không muốn ăn uống gì cả, Phó Đình Viễn thấy cô ăn rất ít nên lần đầu tiên trong đời anh chủ động gắp cho cô một đống thức ăn vào trong bát.
Du Ân kinh ngạc nhìn hành động anh tự tay gắp rau cho mình mà cảm thấy không thể tin được.
Trong ấn tượng của cô, Phó Đình Viễn không bao giờ chủ động làm bất cứ điều gì cho cô.
Phó Đình Viễn ném cho cô một câu: “Ngẩn ra đó làm gì? Mau ăn đi.”
Du Ân đành phải nói: “Cảm ơn.”
Sau đó cúi đầu vội vàng ăn, cuối cùng ráng ăn hết thức ăn trong bát.
Sau khi ăn xong, Du Ân đang nghĩ cách để đuổi khéo Phó Đình Viễn thì thấy anh đang nhìn cô không chớp mắt và hỏi: “Có thể pha cho tôi một ly cà phê không?”
Thật ra Du Ân rất muốn trả lời thẳng thừng là không thể nhưng cuối cùng vẫn nói khéo: “Buổi tối uống cà phê không tốt lắm đâu, sẽ khó ngủ đấy.”
Phó Đình Viễn nói: “Không sao, dù gì quay về tôi vẫn phải tăng ca.”
Anh nói thế chẳng phải nhất định phải uống một ly cà phê ư?
Du Ân đành phải thỏa hiệp, xoay người đi vào bếp.
Nhờ phúc của ông cụ nhà anh, cô pha cà phê rất ngon, Tô Ngưng luôn nói rằng cô có thể mở một quán cà phê hoặc một nhà hàng thức ăn ngon.
Thực lòng mà nói, nếu không phải cô có tài viết văn thì sau khi ly hôn cô sẽ mở một quán cà phê để kiếm sống.
Sau khi pha cà phê xong, Du Ân nghĩ tốt hơn là vẽ một bông hoa lên đó.
Không phải để làm hài lòng Phó Đình Viễn, mà là cử chỉ xa lạ khách sáo.
Đối xử với anh như một người khách đến nhà, vì vậy phải cố gắng tiếp đãi anh một cách hoàn hảo nhất có thể.
Đã rất lâu rồi anh mới lại uống ly cà phê do cô pha, cảm giác thơm ngon quen thuộc tràn vào cổ họng, giống như một liều thuốc bổ trợ tim mạnh nhất khiến Phó Đình Viễn cảm thấy toàn thân đều tốt đẹp hơn hẳn.
Du Ân không muốn nhìn Phó Đình Viễn nhấp từng ngụm cà phê, cảm giác đó khiến cô rất khó chịu, cứ như thể cô đã quay lại cuộc hôn nhân trước kia với anh vậy.
Cho nên cô kiếm cớ nói: “Tôi còn phải làm việc, đi trước đây, anh cứ từ từ thưởng thức.”
Đương nhiên Phó Đình Viễn biết Du Ân đang cố tránh mặt mình, nhưng vì cảm thấy rất dễ chịu sau khi uống cà phê của cô nên anh cũng không để ý đến sự lảng tránh của cô.
Du Ân trốn trong phòng làm việc nhưng cũng không thể tập trung viết kịch bản được, cho đến khi Phó Đình Viễn gõ cửa bên ngoài cửa phòng: “Tôi đi đây.”
Lúc này Du Ân mới đi ra tiễn khách: “Đi đường cẩn thận.”
Lúc đi ra đến hành lang để dép, Phó Đình Viễn chợt quay đầu lại.
Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chăm chú vào dáng người xinh đẹp và dịu dàng mà thốt lên tên của cô: “Du Ân.”
Du Ân bình tĩnh nhìn anh, lại nghe anh trầm giọng nói: “Thật ra... em rất tốt.”
Phó Đình Viễn không biết tại sao mình lại nói ra những lời xúc động như vậy, có lẽ chính tách cà phê của cô đã khiến anh nhớ lại trước đây.
Trước đây, cô không ồn ào ầm ĩ mà cứ lặng lẽ ở bên cạnh anh.
Trước đây, cô không oán không hận mà yêu anh, đối xử với anh rất tốt.
“Cảm ơn.” Sau hơn một năm ly hôn, Du Ân không biết mình có tâm trạng gì khi đổi lấy một câu đánh giá của anh như vậy.
Có thể cô và Phó Đình Viễn thực sự có duyên không phận, nhưng nếu anh nói điều này với cô sớm hơn thì cô đã không tuyệt vọng đến mức ly hôn.
Sau đó, khi cô kể trên điện thoại cho Tô Ngưng nghe chuyện này, Tô Ngưng ngạc nhiên thốt lên: “Không phải anh ta đã hối hận rồi đó chứ? Nếu không tại sao lại nói cậu rất tốt?”
Du Ân phủ nhận lời nói của Tô Ngưng: “Sao có thể chứ?”
Những người như Phó Đình Viễn sẽ không bao giờ hối hận về bất cứ điều gì trong cuộc đời này, mọi quyết định của anh đều là đã suy nghĩ cặn kẽ.
Đã làm thì sẽ không hối hận.
“Chắc chắn anh ta đã hối hận rồi, nếu không tại sao lại mang đồ ăn đến cho cậu, còn uống cà phê do cậu pha nữa?” Tô Ngưng nói xong lại hừ giọng: “Hối hận cũng đã muộn rồi!”
Du Ân bật cười, Tô Ngưng không nên tự tin khi nói rằng Phó Đình Viễn đã hối hận.
Cho dù không yêu Thẩm Dao nữa thì Giang Thành rộng lớn như vậy còn rất nhiều các cô chủ nhà quyền quý chờ được gả cho anh, làm sao anh sẽ hối hận khi mất đi người vợ cũ là cô được chứ.