Lâm Như không đồng ý với cách làm của Thẩm Dao: “Dao Dao, hãy để chuyện này qua đi, chia tay thì chia tay, con vẫn có thể sống tốt cuộc sống của mình, còn những chuyện khác hãy để cho ba mẹ giải quyết.”
Mặc dù Lâm Như cũng rất tức giận vì mọi chuyện lại thành ra như thế này, nhưng bà ta vẫn nghĩ Thẩm Dao nên nghĩ thoáng ra sẽ tốt hơn.
Mặc dù Phó Đình Viễn là người nổi bật nhất trong số các tài năng trẻ ở Giang Thành nhưng Phó Đình Viễn không phải là tài năng trẻ duy nhất ở đây, nếu buông Phó Đình Viễn ra thì con gái bà ta vẫn có thể tìm được người tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Lâm Như vội vàng nói: “Con bỏ cậu ta đi, mẹ sẽ lập tức sắp xếp cho con quen với người đàn ông khác xuất sắc hơn.”
Thẩm Dao tức giận gầm lên: “Mẹ, mẹ coi tình cảm của con là thứ gì hả?”
Lâm Như bị quát thì cảm thấy khó hiểu: “Lúc trước mẹ kêu con chia tay về nước để qua lại với Phó Đình Viễn, chẳng phải con cũng không hề do dự đó ư? Tại sao bây giờ lại không thể chứ?”
Lâm Như không nghĩ rằng con gái mình là loại người sẽ luỵ tình như vậy. Từ nhỏ cô ta đã được bà ta và Thẩm Thanh Sơn giáo dục rằng quyền lợi mới là thứ tối cao nhất, tình yêu chỉ là thứ đồ rác rưởi mà thôi, cũng không thể ăn được.
Ban đầu bà ta và Thẩm Thanh Sơn cho rằng Phó Đình Viễn là lựa chọn tốt hơn, Thẩm Dao không nói hai lời đã dứt khoát chia tay về nước. Lâm Như nghĩ rằng bây giờ Thẩm Dao thoải mái như vậy, nhưng lại không ngờ lần này không thể dứt áo ra đi.
Thẩm Dao lau nước mắt, oán hận nói: “Thật ra con chẳng lưu luyến gì Phó Đình Viễn, chính là con không cam tâm, con không cam tâm con lại mất tất cả bởi một kẻ như Du Ân.”
“Cô ta dựa vào cái gì mà cướp Phó Đình Viễn khỏi tay con? Con không cam lòng.” Thẩm Dao lại nhấn mạnh sự không cam tâm của mình lần nữa.
Thật ra, cái cô ta gọi là không cam tâm chính là sĩ diện hão mà thôi, cũng tại từ nhỏ đã bị chiều đâm ra hư hỏng, không thể chấp nhận được sự thất bại.
Chỉ có cô ta không cần người khác trước chứ người khác không thể bỏ rơi cô ta trước.
Trước kia cho dù cô ta chia tay với người bạn trai ở nước ngoài hay là với Phó Đình Viễn, đều là cô ta nói trước, như vậy cô ta mới cảm thấy không mất mặt.
Hiện giờ cô ta hao tâm tổn trí gả cho Phó Đình Viễn, nhưng Phó Đình Viễn lại không cần cô ta nữa, mà lại còn vì một người phụ nữ vô tích sự như Du Ân mới không cần cô ta. Thẩm Dao nghĩ đến lại tức giận đến mức nghiến răng, đó là lý do tại sao cô ta muốn trả thù Phó Đình Viễn và Du Ân.
Lâm Như không ngờ cô ta lại có tâm lý như vậy, lúc này không biết phải nói gì.
Thẩm Thanh Sơn ở bên cạnh lên tiếng: “Con có dự định gì?”
Thẩm Dao hừ giọng: “Đương nhiên là nhanh chóng quay lại làm việc rồi, Du Ân cũng coi như là người của một nửa ngành giải trí, con chỉ có thể tiếp tục ở trong ngành mới khiến cô ta mất mặt.”
Dựa theo mối quan hệ của cô ta trong giới mấy năm qua, còn có tiền tài quyền thế của ba cô ta thì cô ta sẽ rất dễ dàng gây khó dễ cho Du Ân.
Du Ân được Phó Đình Viễn bảo vệ thì sao chứ?
Phó Đình Viễn có thể bảo vệ cô 24/24 ư?
Phó Đình Viễn quyền thế thì lại sao chứ?
Chẳng phải ba cô ta cũng thế ư?
Thẩm Thanh Sơn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cho dù sau này con có dự định gì nhưng trong khoảng thời gian này con đừng lộ diện, đợi khi dư luận đã hoàn toàn yên lặng thì con hãy quay lại làm việc.”
Thẩm Dao bất mãn nói: “Ba!”
Một ngày mà cô ta đã đợi không nổi rồi, nhưng Thẩm Thanh Sơn nói một chỉ không nói hai nên cô ta đành phải từ bỏ.
Thẩm Thanh Sơn nói thêm: “Nếu mọi chuyện đã ầm ĩ thế này thì con cũng không thể tiếp tục ở lại điện ảnh và truyền hình Phó thị nữa, hãy nói chuyện với luật sư chuyện chấm dứt hợp đồng và tách ra làm riêng đi.”
“Không phải chỉ là giới điện ảnh và truyền hình thôi sao?” Thẩm Thanh Sơn khinh thường nói: “Ba sẽ tìm người cho con đầu tư, con cũng mở một công ty điện ảnh và truyền hình riêng đi, đến lúc đó con có thể giẫm nát Phó thị và Chung Đỉnh điện ảnh dưới lòng bàn chân.”
Thẩm Thanh Sơn không hề coi Phó Đình Viễn ra gì, mặc dù khí thế phát triển hiện tại của Phó Đình Viễn là không thể ngăn cản, nhưng ông ta đã hoạt động trong giới tài chính và giới thượng lưu được nửa đời người, chẳng lẽ lại còn bị trấn áp bởi một tên nhóc con vắt mũi chưa sạch như Phó Đình Viễn hay sao?
Ban đầu Thẩm Dao rất không hài lòng với đề nghị của Thẩm Thanh Sơn, nhưng khi nghe Thẩm Thanh Sơn nói sẽ đầu tư thành lập công ty điện ảnh và truyền hình, cô ta đã phấn chấn hẳn lên: “Thật sao ba? Ba muốn thành lập công ty cho con à?”
Có công ty, địa vị của cô ta sẽ tăng cao hơn rất nhiều.
Hơn nữa, cô ta còn có thể chèn ép Du Ân và Phó Đình Viễn một cách danh chính ngôn thuận.
Thẩm Thanh Sơn nói: “Con gái Thẩm Thanh Sơn của ba không nên phụ thuộc vào người khác. Ba nghĩ con sẽ có nhiều cơ hội thân thiết với Phó Đình Viễn hơn khi ở Phó thị nên mới không nhắc đến chuyện này với con.”
Cuối cùng trên môi Thẩm Dao cũng nở một nụ cười: “Thật tuyệt vời, ba, cảm ơn ba!”
Thẩm Thanh Sơn lại nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mau ngủ đi. Trong khoảng thời gian này, con hãy âm thầm sắp xếp chuyện thành lập công ty đi.”
“Dạ.” Thẩm Dao cảm thấy Thẩm Thanh Sơn thành lập công ty cho cô ta, điều này đã giúp cô ta thắng được một màn sĩ diện.
Chờ cô ta thành lập công ty rồi phải nhìn xem cho rõ.
Không phải Du Ân chỉ là một biên kịch nhỏ nhoi thôi sao? Đợi Du Ân viết bộ phim nào thì cô ta sẽ chèn ép bộ đó.
Sáng hôm sau, ngay trước bữa trưa, Du Ân nhận được một cuộc gọi từ Chu Mi.
“Cô ăn cơm chưa?” Chu Mi hỏi cô qua điện thoại.
Du Ân đang ngồi trước máy tính và mải mê viết kịch bản đến nỗi quên ăn quên ngủ, lúc này mới giật mình thốt lên: “Tôi vẫn chưa ăn, tôi vẫn đang viết bản thảo.”
Chu Mi nói: “Vậy vừa hay tôi mua một ít đồ ăn qua tìm cô, nghe tổng giám đốc Phó nói chân cô bị thương, tôi qua đó thăm cô.”
Vốn dĩ Du Ân định nói không cần phiền phức như vậy, nhưng Chu Mi đã nói tới thăm cô, vì không nỡ từ chối nên đã đồng ý.
Đúng lúc cô chưa ăn sáng, cũng chưa ăn trưa.
Sáng nay Tô Ngưng dậy sớm, nói rằng cô ấy có một nhiệm vụ quay phim.
Ban đầu sáng sớm Chung Văn Thành đã gọi điện nói buổi trưa sẽ đến giúp cô nấu ăn, sau đó, anh ấy lại gọi điện nói rằng mẹ mình bị ốm nên phải về quê gấp để thăm bà.
Cô định gọi món mang đi sau khi viết xong đoạn này, nhưng không ngờ cô đã viết say sưa đến mức quên mất thời gian.
Chu Mi hỏi cô: “Tổng giám đốc Chung không đến à?”
Du Ân nói thật: “Mẹ anh ấy ốm, anh ấy vội về quê rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Mi đến phòng làm việc của Phó Đình Viễn báo cáo: “Du Ân vẫn chưa ăn cơm, vậy tôi mang thức ăn mà anh gọi đến thăm cô ấy.”
Phó Đình Viễn gật đầu.
Chu Mi nói thêm: “Du Ân nói rằng mẹ của tổng giám đốc Chung bị ốm, anh ấy đã trở về quê rồi, tôi nghĩ buổi tối anh có thể tự mình đem cơm đến thăm cô ấy.”
Sáng sớm vừa đi làm, Phó Đình Viễn đã yêu cầu cô ta đặt một bữa trưa ngon lành từ nhà hàng của Dịch Thận Chi và bảo cô ta đưa đến cho Du Ân vào buổi trưa.
Bây giờ có vẻ như không chỉ tối nay mà trong vài ngày tới nếu Chung Văn Thành vẫn chưa về thì anh có thể đến đó với lý do thăm bệnh và đưa đồ ăn.
Tuy nhiên, Chu Mi cảm thấy vào thời điểm này nếu anh tự nấu ăn và tự mình chăm sóc thì sẽ có ích hơn, có điều ông chủ của cô ta lại không có kỹ năng nấu nướng, vì vậy không thể tự mình nấu ăn được.
May là ông chủ nhà mình có tiền và có thể đặt những món ăn ngon nhất từ những nhà hàng tốt nhất trong thành phố.
Những lời này của Chu Mi khiến khoé môi của Phó Đình Viễn khẽ cong lên, Chung Văn Thành rời đi thật đúng lúc, nếu không chỉ cần nghĩ đến việc mấy ngày nay Chung Văn Thành ân cần nấu ăn cho Du Ân mà trong lòng anh đã bốc hoả rồi.
Bị Chung Văn Thành kích động, anh cũng đang cân nhắc có nên nhờ Dịch Thận Chi tìm cho anh một đầu bếp để dạy anh nấu ăn hay không.