Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 97: Chương 97: Đau bụng




Sau khi Thẩm Dao gây náo loạn trong phòng khách nhà mình thì mệt mỏi mất sức mà ngã xuống sàn và tiếp tục khóc lóc thương tâm.

Hình ảnh và phong cách này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng đoan trang của cô ta trong mắt người ngoài.

Lâm Như cũng ngồi trên mặt đất và khóc: “Dao Dao, không phải chỉ là một Phó Đình Viễn thôi sao, tại sao con có thể nói ra câu không muốn sống nữa?”

“Nếu như con xảy ra chuyện gì thì mẹ cũng không sống nổi!”

Thẩm Thanh Sơn bị hai người đó làm cho tức giận đến mức đầu sắp nổ tung, thế nên ông ta đành phải thỏa hiệp và nói: “Được, được, nếu không phải cậu ta con không muốn lấy chồng thì ba sẽ tìm cách cho con.”

Sau đó Thẩm Dao mới từ từ ngừng khóc, Lâm Như cũng lau nước mắt và đứng dậy kéo con gái lên khỏi mặt đất.

Thẩm Dao ngây ngốc trở về phòng, cô ta lấy chăn trùm đầu rồi gục trên giường không chịu nói lời nào.

Lý do cô ta phải gây chuyện như vậy là vì cô ta có thể cảm nhận rằng Thẩm Thanh Sơn đang rất tức giận vì Phó Đình Viễn.

Thẩm Thanh Sơn sẽ không nói suông về việc cấm cô ta kết hôn với Phó Đình Viễn.

Thẩm Dao biết rất rõ về ba mình, hầu như mọi chuyện ba cô ta đều cố chấp đã nói là sẽ không lay chuyển.

Thế nên cô ta không còn cách nào khác ngoài đòi sống đòi chết để khiến Thẩm Thanh Sơn phải thỏa hiệp.

Cô ta không cam lòng từ bỏ Phó Đình Viễn. Mẹ cô ta nói đúng, phóng mắt nhìn toàn bộ Giang Thành còn người đàn ông nào có thể so sánh với Phó Đình Viễn sao?

Nếu không phải vì Phó Đình Viễn rất xuất sắc thì sao cô ta lại bỏ rơi bạn trai ở nước ngoài và về nước để tiếp cận Phó Đình Viễn?

Cô ta luôn biết mình muốn gì, khi còn trẻ cô ta cũng đã yêu, nhưng sau khi bước sang tuổi hai mươi lăm, cô ta bắt đầu lên kế hoạch cho hôn nhân của mình.

Cô ta mơ ước được kết hôn với một người đàn ông vừa quyền lực vừa giàu có.

Đặc biệt là một người đàn ông như Phó Đình Viễn, người không chỉ giàu có và quyền lực mà còn có tướng mạo hơn người, một thân hình hoàn hảo và một khí chất bẩm sinh.

Còn một chuyện khiến cô ta không cam lòng, chính là không bao giờ cô ta chịu thua một người phụ nữ tầm thường như Du Ân.

Sau khi Lâm Như xuống lầu, bà ta đau lòng hỏi Thẩm Thanh Sơn vẫn còn tức giận: “Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Thẩm Thanh Sơn ném cà vạt trên sô pha: “Phải làm sao? Tôi còn có thể làm gì nữa? Nếu không phải bà với nó cùng nhau gây chuyện thì chuyện này đã kết thúc lâu rồi!”

Hai mắt Lâm Như đỏ lên: “Là do tôi sợ con bé làm chuyện ngu ngốc. Chúng ta chỉ có một đứa con gái quý báu, nếu con bé xảy ra chuyện thì chúng ta phải làm sao?”

Thẩm Thanh Sơn xoa xoa thái dương ngồi xuống sô pha, cũng vì Thẩm Dao nói cái gì mà không muốn sống nên ông ta mới thỏa hiệp.

“Tôi sẽ gọi điện thoại cho Phó Giang.” Thẩm Thanh Sơn dứt khoát nói: “Nếu ông ta không dạy dỗ được con ruột mình thì đừng trách chúng ta vạch trần bê bối hồi đó của ông ta, đến lúc đó hình tượng của Phó Thị sẽ bị tổn hại rất lớn, tôi không tin Phó Đình Viễn sẽ không lo lắng!”

Lâm Như đương nhiên đồng ý với cách làm của Thẩm Thanh Sơn, vợ chồng họ chỉ lo đạt được mục đích gả con gái cho nhà họ Phó mà hoàn toàn quên mất rằng ngay cả khi Phó Đình Viễn thỏa hiệp và đồng ý kết hôn với Thẩm Dao thì trong cuộc hôn nhân ép buộc này liệu Thẩm Dao có Hãy hạnh phúc?

Giống như khi Phó Đình Viễn kết hôn với Du Ân, chẳng phải nó cũng kết thúc bằng ly hôn sao?

*

Ngày hôm sau, cuộc họp buổi sáng của Phó Thị.

Phó Đình Viễn ngồi ở vị trí chủ trì của phòng họp, dáng vẻ nghiêm nghị với khí chất tự nhiên.

Chu Mi và Chu Nam ngồi ở hai bên của anh. Cả hai chị em đều là những người chuyên nghiệp có năng lực và điềm tĩnh.

Một giám đốc điều hành cấp cao nhìn Phó Đình Viễn và hỏi: “Sếp Phó, tôi nghe nói người đang rất được chú ý gần đây tên Du Ân là người viết kịch bản cho ‘Truyền kỳ Dung Phi’ của chúng ta có phải không?”

Phó Đình Viễn trả lời ngắn gọn: “Phải.”

Giám đốc điều hành kia nói với vẻ lo lắng: “Liệu một nhà biên kịch đứng ở đầu sóng ngọn gió như vậy có phù hợp không?”

Phó Đình Viễn nhìn người kia với vẻ mặt vô cảm, ngay khi ông ta mở miệng Phó Đình Viễn đã biết ý của ông ta.

Quả nhiên anh đã nghe người kia nói tiếp: “Dù cuối cùng vấn đề này đã được đảo ngược và hình ảnh của cô ấy đã được cứu vãn, nhưng nếu một ngày nào đó xảy ra một sự đảo ngược khác thì phải làm sao?”

Ánh mắt Phó Đình Viễn âm trầm vài phần, anh thờ ơ nói: “Sẽ không có chuyện đảo ngược tình thế.”

Giám đốc điều hành kia cố ý nhấn mạnh: “Không sợ chuyện lớn, chỉ sợ chuyện không may ập đến, ‘Truyền kỳ Dung Phi’ là một tác phẩm lớn với kinh phí khổng lồ, nếu lỡ may cô ta lại có chuyện xấu bị tiết lộ thì toàn bộ dự án ‘Truyền kỳ Dung Phi’ sẽ bị ảnh hưởng.”

“Sếp Phó, không phải anh không biết bây giờ Tổng cục phát thanh – điện ảnh kiểm soát rất nghiêm ngặt, cho dù cô ấy không phải là nghệ sĩ nhưng làm biên kịch cũng có rủi ro rất lớn.”

“Một khi có chuyện gì xảy ra với cô ấy thì dự án 'Truyền kỳ Dung Phi' có thể sẽ bị gác lại!”

“Vì vậy, tôi đề nghị chúng ta nên thay thế biên kịch.”

Người này đã nói rất nhiều và Phó Đình Viễn cũng không ngắt lời ông ta.

Chờ ông ta nói xong, Phó Đình Viễn đã nói một câu trúng tim đen ông ta: “Làm sao ông biết cô ấy là biên kịch của 'Truyền kỳ Dung Phi'?“.

Thứ nhất, mặc dù Du Ân đã bị lộ danh tính trên mạng nhưng thân phận biên kịch của cô vẫn chưa được tiết lộ.

Thứ hai, giám đốc điều hành cấp cao này không phụ trách các công việc của Bộ phận điện ảnh và truyền hình Phó thị, hơn nữa, ngoài Truyền kỳ Dung Phi thì Phó thị còn rất nhiều dự án phim truyền hình khác bắt đầu cùng lúc, thế nên tại sao ông ta lại chỉ nhắm vào ‘Truyền kỳ Dung Phi’?

Nếu không phải có người đứng sau giật dây đề nghị thay thế Du Ân thì còn có lý do nào khác?

Giám đốc kia có chút không nói nên lời: “Tôi...”

Phó Đình Viễn lạnh lùng nhìn rồi phớt lờ ông ta đi và chuyển sang chủ đề tiếp theo.

Sau khi cuộc họp kết thúc, người đại diện của Thẩm Dao đã nán lại cuối cùng.

Cô ta nói chuyện với Phó Đình Viễn một cách hợp lý: “Sếp Phó, cô Thẩm đã liên lạc với tôi và nói cô ấy muốn tiếp tục công việc quay phim.”

Người đại diện của Thẩm Dao tên là Hồ Duyệt, là do chính Thẩm Dao tìm về.

Sau khi Thẩm Dao giải nghệ, Hồ Duyệt vẫn ở lại Phó thị và dẫn dắt hai nghệ sĩ khác.

Có lẽ vì có ấn tượng không tốt với Thẩm Dao nên Phó Đình Viễn cũng không thích người đại diện của cô ta.

Giọng điệu của anh lãnh đạm và hời hợt: “Được, cô có thể sắp xếp cho cô ta.”

Hồ Duyệt nói thêm: “Tôi nghe nói rằng nữ phụ thứ hai trong ‘Truyền kỳ Dung Phi' vẫn chưa được quyết định, không biết liệu cô ấy có thể tham gia vai này không?”

Sự ghê tởm trong lòng Phó Đình Viễn ngày càng tăng cao, anh không kiên nhẫn nói: “Không phải do tôi quyết định. Nếu cô ta hứng thú với vai diễn này thì chỉ cần liên hệ với Chung Văn Thành để thử vai.”

Hồ Nguyệt có chút á khẩu không nói nên lời. Trước đây, bất cứ bộ phim nào Phó Đình Viễn đầu tư chỉ cần Thẩm Dao nói muốn đóng vai nào thì Phó Đình Viễn không nói nhiều lời đã đồng ý.

Không ngờ bây giờ lại bảo cô ta liên hệ với đạo diễn để Thẩm Dao thử vai, anh là chủ đầu tư, muốn Thẩm Dao đóng vai nào không phải chỉ cần một lời thôi sao?

Rõ ràng Phó Đình Viễn không muốn Thẩm Dao tham gia bộ phim này.

Hồ Duyệt chỉ có thể đáp: “Tôi biết rồi.”

Dù sao cô ta cũng chỉ là một người đưa tin, Thẩm Dao muốn làm gì đó là việc của Thẩm Dao.

Sau khi Hồ Duyệt rời đi, Phó Đình Viễn quay sang Chu Mi và nói: “Hãy liên lạc với Du Ân và bảo cô ấy đi cùng tôi đến gặp Rong Qingyao.”

Không phải lần trước cô ấy nói Dung Thanh Nghiêu là ứng cử viên sáng giá nhất cho vai nam chính sao, thế nên mời Dung Thanh Nghiêu là tốt nhất.

Là một nhà biên kịch, cô ấy nên tham gia để cùng giúp thuyết phục.

Chu Mi trả lời: “Được.”

Mười phút sau, Chu Mi có chút khó xử báo cáo với Phó Đình Viễn: “Sếp Phó, Du Ân nói hôm nay cô ấy đau bụng không thể rời khỏi giường được cho nên không thể cùng anh đi gặp Dung Thanh Nghiêu... ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.