Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 96: Chương 96: Kết hôn với Phó Đình Viễn




Phó Đình Viễn không ngờ Du Ân lại vắng nhà, anh nghĩ rằng với tính cách của cô, sau khi trở về cô sẽ tiếp tục ở nhà và viết kịch bản.

Bây giờ đã xác nhận rằng cô không có ở nhà, anh chỉ có thể đi xuống và rời đi.

Anh nghĩ về tin nhắn Du Ân hỏi anh có chuyện gì nhưng anh đã chọn không trả lời, giả vờ rằng anh không phải người gửi tin nhắn trước đó.

Lúc này anh đã bình tĩnh lại một chút, nghĩ rằng việc đột nhiên đến tìm Du Ân chỉ để ăn một tô mì do cô nấu là không quá thích hợp, như thể anh nhớ cô rất nhiều.

Du Ân chờ một lúc lâu vẫn không nhận tin nhắn hồi âm của Phó Đình Viễn, cô thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may anh không trả lời, nếu không cô thật sự không biết mình sẽ đối phó như thế nào.

Tối nay, trong khi Du Ân và Tô Ngưng, Chu Mi đang có một bữa tiệc rất vui vẻ thì nhà của Thẩm Dao lại xôn xao náo loạn.

Tối nay Thẩm Dao cố tình về nhà ba mẹ cô ta chỉ để đợi Thẩm Thanh Sơn cho cô ta một câu trả lời sau khi ăn tối cùng Phó Đình Viễn xong.

Trong thời gian chờ đợi Thẩm Dao luôn bị phân, mẹ cô ta là Lâm Như thúc giục cô ta ăn cái gì đó: “Nếu con không ăn là con đang tự hành hạ mình.”

Lâm Như lại trấn an cô ta: “Ba con tự mình ra tay nhất định có thể xử lý được.”

“Hơn nữa nhìn toàn bộ Giang Thành còn cô gái nào có thể thích hợp với cậu ta hơn con?”

“Tình cảm giữa hai đứa bọn con có nền tảng từ trước, giữa hai nhà chúng ta còn có tình cảm sâu nặng như vậy, cậu ta còn có lựa chọn nào khác sao?”

Mặc dù những lời của Lâm Như đã an ủi Thẩm Dao nhưng cô ta lại cảm thấy khó chịu khi nhớ tới sự lạnh nhạt của Phó Đình Viễn đối với cô ta gần đây.

Hơn nữa, cô ta chưa bao giờ nói với bất cứ ai kể cả mẹ cô ta rằng chẳng có mối quan hệ thân mật thực sự nào giữa cô ta và Phó Đình Viễn.

Đặc biệt là hơn một năm kể từ khi Phó Đình Viễn ly hôn, cho dù họ đã gây ra rất nhiều scandal khi ra vào khách sạn cùng nhau nhưng thực ra lại chẳng làm gì cả.

“Đến đây, đến đây, uống chút canh, đây là mẹ đặc biệt chuẩn bị canh dưỡng nhan.” Lâm Như đưa cho cô ta một bát canh, Thẩm Dao miễn cưỡng nhấp một ngụm.

Thẩm Dao và Lâm Như đều nghĩ rằng Thẩm Thanh Sơn và Phó Đình Viễn sẽ đến dùng xong bữa rất muộn, nhưng họ không ngờ rằng Thẩm Thanh Sơn sẽ quay về sớm.

Khi Thẩm Dao nhìn thấy sắc mặt của Thần Thanh Sơn thì tim cô ta bắt đầu đập loạn xạ.

Rất rõ ràng Thẩm Thanh Sơn đã không nói chuyện được với Phó Đình Viễn, thế nên đôi mắt của cô ta bắt đầu đỏ lên và khóc ngay tại chỗ.

Lâm Như kêu một tiếng rồi chạy tới hỏi Thẩm Thanh Sơn: “Sao ông về sớm vậy? Không nói chuyện được sao?”

Thẩm Thanh Sơn lạnh mặt nói: “Cậu ta nói với tôi rằng cậu ta và Dao Dao không hợp nhau. Cậu ta còn nói yêu nhau là một chuyện, kết hôn là chuyện khác.”

“Rõ ràng là cậu ta đang qua cầu rút ván! Chẳng lẽ con gái của Thẩm Thanh Sơn tôi lãng phí ngần ấy năm tuổi trẻ của mình vì cậu ta mà lại chẳng được cái gì sao?”

Thần Thanh Sơn tức giận rống to.

Thẩm Thanh Sơn đã quên rằng lúc trước chính Thẩm Dao đã từ chối kết hôn và nhất quyết chia tay với Phó Đình Viễn.

Họ cũng quên rằng Phó Đình Viễn đã không đưa ra câu trả lời khẳng định chắc chắn nào cho con gái họ trong một năm sau khi ly hôn.

Chính họ là người tự tin tin rằng người trong lòng Phó Đình Viễn vẫn là Thẩm Dao.

Họ cũng cho rằng lý do Phó Đình Viễn ly hôn với Du Ân là để sau này ở bên Thẩm Dao.

Đó là lý do tại sao họ rất khó chịu và tức giận khi mọi kỳ vọng của họ đều bị tiêu tan.

Lâm Như cũng như vậy bắt đầu giận dữ chửi rủa: “Cha nào con nấy, đàn ông họ Phó không một ai tốt!“.

Thẩm Dao đưa tay che mặt ngã gục ở trên ghế sa lon, la lên: “Tại sao? Tại sao?”

Cô ta nghĩ rằng nếu ba cô ta can thiệp và gây áp lực với Phó Đình Viễn thì nhất định anh ấy sẽ thỏa hiệp.

Cô ta không hiểu, rõ ràng anh ấy yêu mình, ngày trước họ còn suýt nữa thì kết hôn, tại sao bây giờ Phó Đình Viễn lại không muốn cưới cô ta?

Khóc nửa ngày, Thẩm Dao tức giận nói: “Là do Du Ân kia, đều là lỗi của cô ta!”

Lâm Như khó hiểu: “Vợ cũ của Phó Đình Viễn? Cô ta có liên quan gì đến chuyện này? Chẳng phải họ đã ly hôn hơn một năm rồi sao?”

Thẩm Dao nghiến răng: “Gần đây cô ta đã trở lại và vẫn đang hợp tác với Đình Viễn trong một dự án phim truyền hình.”

Lâm Như cau mày. “Chẳng lẽ là cô ta quyến rũ Đình Viễn?”

“Cho dù cô ta quyến rũ Đình Viễn một lần nữa nhưng Đình Viễn không hề có tình cảm với cô ta mà đúng không? Nếu không, tại sao ngay từ đầu cậu ấy lại ly hôn với cô ta?” Lâm Như hoàn toàn không đánh giá cao Du Ân.

Theo Lâm Như, một người phụ nữ có hoàn cảnh gia đình như Du Ân sẽ không bao giờ ở bên Phó Đình Viễn được lâu.

Ngay cả khi Phó Đình Viễn đã kết hôn với Du Ân thì Lâm Như cũng không nghĩ Du Ân sẽ là chướng ngại cho con gái mình và bây giờ Lâm Như cũng không nghĩ Du Ân sẽ tạo ra nguy hiểm gì.

Phó Đình Viễn không thích Du Ân và thờ ơ với cô trong suốt 3 năm chung sống, điều này tất cả họ đều biết.

Nếu sau khi ly hôn Phó Đình Viễn lại yêu Du Ân, thì chuyện này...

Thật là khốn nạn.

Lâm Như nghĩ đến một từ như vậy trong đầu.

“Mẹ, trực giác của con cho con biết là do Du Ân.” Thẩm Dao cho rằng lý do Phó Đình Viễn đột nhiên không muốn kết hôn với cô ta là vì Du Ân dựa vào trực giác của một người phụ nữ.

“Chỉ là một người phụ nữ bị chồng bỏ mà thôi, cô ta có thể tạo ra sóng gió gì chứ?” Lâm Như vẫn không thèm để Du Ân vào mắt: “Đừng nản lòng, con hãy nghĩ cách sửa chữa mối quan hệ của con và Đình Viễn.”

“Sửa cái gì?” Thẩm Thanh Sơn không đồng ý với đề nghị của Lâm Như, ông ta tức giận gầm lên: “Tất cả đàn ông ở Giang Thành đều chết hết hay sao? Tại sao chúng ta phải bám lấy cậu ta?”

Thẩm Thanh Sơn thực sự rất tức giận với thái độ kiêu ngạo của Phó Đình Viễn ngày hôm nay.

Ông ta vẫn luôn cho rằng Phó Đình Viễn tôn trọng mình nhưng không ngờ hôm nay Phó Đình Viễn lại trực tiếp khiến ông ta mất mặt. Thậm chí bây giờ ông ta còn không muốn nhìn thấy Phó Đình Viễn và ông ta không muốn gả con gái của mình cho Phó Đình Viễn.

Thể diện của một người đàn ông đôi khi còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Lâm Như cau mày nói: “Nhưng mà nhìn toàn bộ Giang Thành còn có người nào tốt hơn Phó Đình Viễn sao?”

“Hơn nữa, chẳng phải ngay từ đầu chúng ta đều nghĩ rằng Phó Đình Viễn có một tương lai sáng lạn nên mới để Dao Dao về nước qua lại với cậu ta sao?”

Thẩm Thanh Sơn nghe những lời của Lâm Như xong thật sự không biết phải nói gì, đúng vậy, khi con gái họ đang du học ở nước ngoài cũng đang hẹn hò với bạn trai.

Trước đây cả nhà họ đều không xem trọng Phó Đình Viễn, nhưng họ không ngờ sau khi Phó Đình Viễn tiếp quản công việc kinh doanh của Phó Thị đã đưa nó vươn lên hàng đầu và trở nên xuất sắc đến tỏa sáng.

Ông ta và Lâm Như đã ngay lập tức chọn Phó Đình Viễn là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí con rể, sau khi thảo luận với con gái thì con gái đồng ý và ngày hôm sau đã chia tay với bạn trai rồi trở về nước.

“Con không quan tâm, con sẽ kết hôn với Phó Đình Viễn, chỉ mình anh ấy.” Thẩm Dao đang buồn bã ngồi trên ghế sa lông đột nhiên nói ra mấy lời này, sau đó liền che miệng đứng dậy chạy ra ngoài.

Lâm Như vội vàng đứng lên ngăn cô ta lại: “Dao Dao! Con đang làm gì vậy?”

Thẩm Dao vừa khóc vừa chạy ra ngoài: “Con ra ngoài đi dạo, ba mẹ đừng để ý tới con.”

Lâm Như kéo cô ta lại: “Trông con như thế này thì làm sao ba mẹ có thể tin tưởng để con ra ngoài một mình?“.

Thẩm Dao bỏ tay Lâm Như ra rồi quơ bình hoa trong tủ làm nó rơi xuống sàn: “Nếu con không được kết hôn với Phó Đình Viễn thì con không muốn sống nữa.”

Cô ta nói xong câu đó liền chuyển sang một bên khác, lại một lần nữa quét bộ sưu tập đồ sứ giá trị của Thẩm Thanh Sơn xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.