Phó Đình Viễn đối xử không tốt với Du Ân, Phó Đình Viễn không thương Du Ân, tất cả những người biết quan hệ của bọn họ đều biết, bao gồm cả Du Tùng và Du Thế Quần.
Thế nhưng cũng không gây trở ngại khi bọn họ đòi tiền Phó Đình Viễn, chỉ cần trên người Phó Đình Viễn vẫn còn thân phận là chồng Du Ân, bọn họ lập tức có thể không chút kiêng kỵ.
Bọn họ không quan tâm hành vi của bọn họ sẽ khiến Du Ân ở trước mặt Phó Đình Viễn hay trước mặt người nhà họ Phó sẽ không thể ngóc đầu lên nổi, Du Ân ở nhà họ Phó có như thế nào bọn họ cũng sẽ không quan tâm.
Nhưng bọn họ không ngờ, lần này Phó Đình Viễn lại ra tay giúp Du Ân.
Lời của Du Tùng khiến ánh mắt Du Thế Quần phát sáng, mắt ông ta nhìn về phía trước, sâu xa nói: “Con nói xem, có khi nào Phó Đình Viễn… sau khi ly hôn lại phát hiện Du Ân rất tốt?”
Du Tùng dừng một chút, sau đó không chút khách sáo cười phá lên: “Nếu như là thật, thế thì Phó Đình Viễn xem như là một nơi thật thơm.”
Lúc còn ở chung với nhau, một ngàn người, mười ngàn người không thích người ta, lúc ly hôn lại cảm thấy người ta tốt, đây không phải tát vào mặt người ta sao?
“Lần trước chúng ta đến nhà Du Ân tìm cô ta, không phải Phó Đình Viễn cũng xuất hiện sao?” Du Tùng phân tích: “Lần này lại giúp nó, mời Giang Kính Hàn ra sân, nếu nói anh ta không có ý gì với cô vợ trước Du Ân này, con thật sự không tin.”
Du Tùng cảm thấy phân tích của Du Thế Quần rất có lý, anh ta hưng phấn đứng lên khỏi sô pha, nói: “Nếu thật sự như thế, chúng ta lại đưa Du Ân lên giường Phó Đình Viễn như lần trước, chắc chắn Phó Đình Viễn không tiếc cho chúng ta lợi ích.”
Du Thế Quần trợn mắt nhìn anh ta một cái: “Sao con quan điểm của con cứ như thế? Không thể nghĩ xa hơn một chút sao?”
Du Tùng vội vàng hỏi: “Thế ba có ý kiến gì hay?”
Du Thế Quần nói: “Nếu thật sự còn nghĩ đến việc đưa Du Ân lên giường Phó Đình Viễn, chắc chắn có thể lấy được lợi ích ngay, chúng ta phải có cách lâu dài.”
“Trước tiên chúng ta phải chắc chắn Phó Đình Viễn có phải thật sự có ý với Du Ân hay không, nếu là thật thế thì chúng ta phải nhịn xuống, tu sửa quan hệ với Du Ân, như thế chờ sau khi cô ta và Phó Đình Viễn làm hoà, chúng ta mới có thể sống tốt lâu dài.”
Du Tùng vỗ tay: “Ba, ý kiến này của ba quá tuyệt vời!”
Nhưng Du Ân chỉ là một biên kịch nhỏ, cho dù bọn họ sống chết quấn lấy cô, cô có thể cho bọn họ bao nhiêu tiền?”
Vẫn là ôm chắc đùi của Phó Đình Viễn vẫn tốt hơn.
Du Thế Quần nói: “Gọi điện thoại cho Phó Đình Viễn, chúng ta hẹn cậu ta ra trò chuyện một chút.”
Du Tùng vội vàng đồng ý, nhưng bọn họ còn chưa kịp hẹn Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn đã gọi hẹn bọn họ trước.
Chỉ là cuộc điện thoại là do trợ lý Chu Nam của Phó Đình Viễn gọi cho bọn họ: “Tổng giám đốc Phó hẹn các người tối nay đến “Hoa Đường” gặp mặt.”
Hoa Đường chính là quán bar nổi tiếng nhất, lớn nhất của Dịch Thận Chi, cũng là quán bar nóng bỏng nhất ở Giang Thành, trên cơ bản mỗi lần Phó Đình Viễn và Dịch Thần Chi có chuyện đều sẽ đến Hoa Đường bàn bạc.
Về phần tại sao gọi là “Hoa Đường”, đó là bởi vi Phó Đình Viễn thích đi trên cách con đường hoa.
Ba con Du Thế Quần vui vẻ đồng ý.
Hai người cho rằng, nếu Phó Đình Viễn chủ động hẹn họ, chắc chắn muốn nói chuyện với bọn họ một chút, trong lòng bọn họ đã chuẩn bị xong đòi hỏi của mình.
Nhưng bọn họ không ngờ, chuyện này hoàn toàn không phải như họ nghĩ.
Sau khi hai người tới Hoa Đường, có người đưa bọn họ đến phòng bao được chỉ định.
Nhưng ở cửa phòng bao xa hoa kia, có hai người đàn ông vạm vỡ mặc quần áo đen, lúc hai người họ bước vào phong bao hai người kia cũng đi theo vào, giống như tường đồng vách sắt đứng sau lưng họ, khiến da đầu bọn họ thấy tê dai.
Phó Đình Viễn cũng không có ý tốt gì, nếu không sao lại để hai người vệ sĩ cũng đi vào theo chứ.
Phó Đình Viễn ngồi ngay ngắn ởi giữa ghế sô pha, kiêu ngạo đi thẳng vào vấn đề: “Cho các người một lời khuyên chân thành, rời khỏi Giang Thành, càng xa càng tốt.”
Du Thế Quần và Du Tùng nhìn nhau một cái, Du Thế Quần mở miệng hỏi: “Có ý gì?”
Mặt Phó Đình Viễn không kiên nhẫn: “Ý bảo các người cút đi.”
Nói tới những chuyện gần đây hai ba con Du Thế Quần đã làm với Du Ân, Phó Đình Viễn cũng muốn ra tay dạy dỗ bọn họ một chút, để bọn họ cút đi, đã xem như anh đã nhân từ.
Du Thế Quần cắn răng, sau đó còn nói: “Tổng giám đốc Phó, nếu muốn đuổi chúng tôi đi, dù sao cũng phải cho chúng tôi lệ phí đi đường.”
Đùa gì thế, một chút tiền cũng không cho bọn họ, lại muốn để bọn họ đi?
Phó Đình Viễn cười lạnh một tiếng: “Xin lỗi, một phần cũng không có.”
Sau đó anh lười biếng chơi đùa ly rượu trong tay, giọng điệu dữ tợn nói: “Tôi không phải đang đàm phán hay thương lượng với các người, nếu như các người không chấp nhận, tôi có một trăm cách để có thể khiến các người rời đi.”
“Cậu…” Du Thế Quần vừa tức vừa giận.
Còn tưởng rằng tối nay Phó Đình Viễn hẹn bọn họ là muốn thương lượng với bọn họ, không phải là để đuổi bọn họ đi.
Thế nhưng Phó Đình Viễn lại cảnh cáo, doạ người, với tình cảnh của bọn họ làm gì còn có lực để đối kháng với Phó Đình Viễn.
Không nói gì khách, chỉ là hai người đàn ông vạm vỡ sau lưng bọn họ cũng đủ khiến bọn họ mềm chân.
Vào lúc này, Du Tùng đột nhiên lên tiếng: “Ôi, tổng giám đốc Phó, sao cậu lại che chở cho Du Ân như thế, không phải đã yêu nó rồi chứ?”
Phó Đình Viễn tặng Du Tùng một ánh mắt lạnh lẽo, Du Tùng thêm can đảm lớn tiếng nói: “Tổng giám đốc Phó, cậu cho chúng tôi một triệu, tôi sẽ nói cho cậu một bí mật.”
Phó Đình Viễn nghe vậy, cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn hai người đàn ông vạm vỡ phía sau bọn họ.
Hai người kia lập tức tiến lên, Du Tùng và Du Thế Quần cũng không kịp phản ứng, người lập tức bị đẩy mạnh xuống đất.
Sức lực của hai người đàn ông vạm cỡ kia vừa thô vừa nặng, hai người đau đến mức nhanh chóng kêu rên.
Phó Đình Viễn lạnh lùng phun ra một chữ: “Nói!”
Trong ba năm kia, tiền anh cho hai tên cặn bã này đã quá nhiều, anh cũng sẽ không cho bọn họ thêm một chút nào nữa,
Nếu như bọn họ đối xử với Du Ân tốt hơn một chút, anh cũng sẽ bố thí cho họ một chút, nhưng bây giờ bọn họ không xứng.
Ban đầu Du Tùng vẫn không muốn nói, thế nhưng lực tay của hai người đàn ông vạm vỡ kia quá lớn, anh ta lập tức cảm thấy xương mình cũng sắp gãy.
Lập tức kêu thảm thiết, không ngừng nói: “Du Ân thật sự rất yêu cậu, sở dĩ ban đầu chúng tôi đưa nó lên giường của cậu là bởi vì tôi đọc trộm nhật ký của cô ta, bên trong cô ta viết rất có tình ý với cậu.”
“Nếu như người ngủ với con bé là người đàn ông khác, chắc chắn có chết nó cũng không gả, nhưng người đó là cậu, là người cô ta yêu sâu đậm, cho nên cuối cùng cô ta mới đồng ý gả.”
“Tôi biết, nhiều năm như thế cậu vốn không tin cô ta có tình ý với cậu, nhưng đây là sự thật, cô ấy nói đã thích cậu từ cái nhìn đầu tiên.”
Ánh mắt Phó Đình Viễn hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng lớn, anh không ngờ sẽ được nghe như thế.
Du Ân đúng thật đã nói yêu anh, nhưng anh chưa bao giờ tin.
Anh vẫn luôn cảm thấy cái gọi là yêu, là hư tình giả ý, là vì biểu dương sự thâm tình của cô, để có thể ngồi vững trên vị trí bà Phó.
Anh vẫn luôn cho rằng, cô và Du Thế Quần và cả Du Tùng cùng phe với nhau.
Lần trước cô nói một trận bất ngờ vào bốn năm trước, anh mới biết hoá ra cô bị mưu hại.
Lúc ấy, anh hỏi cô nếu đều là bị mưu hại tại sao còn muốn gả cho anh, cô dời sang đề tài khác, không trả lời anh,
Hoá ra, cái cô gọi là yêu đều là thật.