Thấy Du Ân nãy giờ không nói gì, Tô Ngưng vội vàng ôm mặt cô mà nói: “Chắc không phải là cậu đau lòng cho Phó Đình Viễn rồi chứ?”
Không đợi Du Ân nói gì, Tô Ngưng đã nghiêm khắc cảnh cáo cô: “Tớ nói cho cậu biết, cậu đừng bao giờ mềm lòng mà rút đơn kiện rồi không kiện Phó Thiến Thiến nữa đấy. Như vậy sẽ như đám người Đổng Văn Huệ mong muốn rồi!”
“Hơn nữa, con tiện nhân đó nên bị trừng phạt!”
Du Ân hoàn hồn, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Đương nhiên tớ sẽ không rút đơn kiện.”
“Tớ chỉ không ngờ rằng lần này Phó Đình Viễn không dung túng cho mẹ anh ta và Phó Thiến Thiến.” Du Ân cụp mắt xuống mà tự giễu: “Mẹ anh ta cũng muốn sống muốn chết náo loạn với anh ta rồi, vậy mà anh ta vẫn không ra tay can thiệp, cũng không đối phó với tớ bảo tớ rút đơn kiện.”
Có lẽ là trước đây Phó Đình Viễn chưa bao giờ đứng về phía cô đã tạo thành cái bóng quá sâu đối với cô rồi. Du Ân luôn cảm thấy Phó Đình Viễn, Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến mới là một gia đình chân chính, và anh sẽ luôn đứng về phía Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến.
Tô Ngưng khịt mũi: “Nếu anh ta dám nối giáo cho giặc, vậy tớ sẽ dùng acc clone bôi đen hết cả nhà bọn họ!”
Du Ân khẽ mỉm cười, đưa cho Tô Ngưng một tách cà phê và hỏi: “Mẹ anh ta không có việc gì đúng không?”
Du Ân không hay đọc những tin lá cải trên Internet cho lắm, cho nên cô cũng hoàn toàn không biết có chuyện như Đổng Văn Huệ tự sát.
Tô Ngưng nhấp một ngụm cà phê, thoải mái thở dài: “Tai họa để lại ngàn năm, người như mẹ anh ta thì sao có thể xảy ra chuyện như thế được.”
“Tớ đoán tự sát chỉ là làm bộ làm tịch thôi. Loại người này luôn tham sống mà. Bọn họ hành hạ người khác chưa đủ đâu. Làm sao họ có thể nỡ lòng nào rời bỏ thế giới này chứ!”
Từ trước đến nay miệng Tô Ngưng chửi người luôn rất độc, lúc này lại không chút khách khí.
Du Ân không nói gì nữa, chỉ cúi đầu uống cà phê.
Cô thừa nhận rằng thời điểm nghe tin Đổng Văn Huệ tự tử, đáy lòng cô có hơi dao động.
Cô luôn mềm lòng và tốt bụng, nghĩ rằng nếu không thì bỏ qua cho rồi, không kiện Phó Thiến Thiến nữa. Cần gì lại biến những người thân của nhau trở mặt thành thù, dù sao cuối cùng cô cũng không xảy ra chuyện gì mà phải không?
Nhưng cuối cùng, lý trí đã chiến thắng sự mềm lòng, nhất quyết phải cho Phó Thiến Thiến bị trừng phạt.
Nếu cô không trở nên mạnh mẽ, Phó Thiến Thiến sẽ chỉ nghĩ rằng cô yếu đuối và có thể bị bắt nạt, nói không chừng còn có thể nhằm vào cô ngày một táo tợn hơn.
Tô Ngưng nhấp một ngụm cà phê nói: “Cậu có biết Thẩm Dao chấm dứt hợp đồng với Phó thị, tự mình thành lập công ty điện ảnh và truyền hình không?”
Chuyện này thì Du Ân lại khá rõ, bởi vì nó đã ồn ào huyên náo khắp nơi.
Mấy ngày hôm trước, sau khi Thẩm Dao bị phanh phui là bông sen trắng thao tác toàn bộ hành trình để thổi phồng mối quan hệ tình cảm của cô ta với Phó Đình Viễn thì đã tuyên bố chấm dứt hợp đồng với Phó thị rồi. Đồng thời, cô ta cũng tuyên bố thành lập công ty điện ảnh truyền hình riêng, hình như được gọi là Văn hóa Dao Trì gì đó.
Thẩm Dao lại có động tác như vậy cũng không có gì lạ, dù sao cô ta cũng có sự hậu thuẫn vốn vững chắc của Thẩm Thanh Sơn mà.
Thay vì tiếp tục đeo tai tiếng xuất đầu lộ diện làm ngôi sao, chi bằng lùi lại hậu trường.
Tô Ngưng khinh khỉnh nói: “Tớ nghe nói gần đây cô ta đi săn trộm người ở khắp nơi, đạo diễn, nhà biên kịch, nghệ sĩ gì gì đó... đào bới mọi cách. Một công ty do một người có tâm địa xấu xa như thế lãnh đạo có lẽ sẽ trở thành một khối u ác tính trong ngành cũng nên.”
Du Ân gật đầu đồng ý: “Thượng bất chính hạ tắc loạn, không khá hơn là bao.”
Tô Ngưng phân tích: “Lần này sách mới của Diệp Văn, nghe nói cô ta cũng muốn mua bản quyền, nhất định sẽ xuất một biên kịch tham gia cạnh tranh thử bản thảo.”
Du Ân khẽ cau mày. Không biết tại sao, nhưng khi nghe tin công ty của Thẩm Dao cũng sẽ tham gia cuộc thi bản thảo lần này, cô luôn có linh cảm không tốt.
Nhưng cô vẫn không diễn tả được dự cảm chẳng lành này là gì, chỉ đành phải uống vài ngụm cà phê để kìm nén cảm giác bất an này.
Bởi vì là thử bản thảo nên Diệp Văn đã chọn đoạn văn hay và phức tạp nhất trong cuốn sách, gửi nó đến các công ty điện ảnh và truyền hình lớn, cho các nhà biên kịch mà bọn họ mời chuyển thể đoạn văn này.
Du Ân chỉ dùng thời gian một ngày đã cải biên xong. Sau đó cô chia ra gửi nó cho Chung Văn Thành và Phó Đình Viễn dưới dạng email.
Sau khi xem xong, Chung Văn Thành gọi điện thoại cho cô trước tiên, với giọng điệu rất vui sướng: “Quá tuyệt vời, cho dù là diễn biến của cốt truyện hay ngôn ngữ của các nhân vật cũng đều rất xuất sắc. Anh dám đảm bảo nhất định sẽ thông qua!”
Du Ân được khen đến nỗi ngượng ngùng: “Cảm ơn.”
Phó Đình Viễn chỉ đáp lại cô hai từ qua WeChat: Rất tốt.
Du Ân lịch sự trả lời: Cảm ơn.
Ngoài ra, cả hai không nói gì nữa.
Hai ngày sau, Du Ân nhận được điện thoại của Chu Mi, nói rằng Diệp Văn thông qua sơ thảo đã chọn được một số công ty, thông báo mọi người đến Bắc Kinh để phỏng vấn lần cuối, vì vậy Du Ân cần phải đến Bắc Kinh cùng Phó Đình Viễn.
Sau khi nghe xong, khỏi nói cũng biết Du Ân đau đầu cỡ nào. Đi công tác với Phó Đình Viễn, việc này chẳng khác gì đòi mạng cô.
Quan hệ giữa cô và Phó Đình Viễn muốn xấu hổ bao nhiêu thì xấu hổ bấy nhiêu. Hai người cùng nhau đi công tác như vậy, hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi cảnh tượng đó, đến lúc đó xấu hổ đến mức chân cũng có thể đập nát máy bay.
Cô hỏi Chu Mi một cách khó khăn: “Sao không phải là cô đi?”
Chu Mi cười nói: “Cô không khỏi đánh giá tôi quá cao đó. Tôi cũng không có khả năng đàm phán để thắng một dự án lớn như vậy đâu. Đương nhiên là sếp Phó sẽ đích thân ra tay.”
Du Ân đành phải đáp lại: “Được rồi.”
Cô lại hỏi với vẻ “sống không còn gì luyến tiếc”: “Khi nào thì xuất phát?”
Chu Mi nghe được giọng điệu của cô thì không khỏi trở nên vui vẻ: “Thật ra bây giờ sếp Phó đã thay đổi rất nhiều, cô không cần phải căng thẳng.”
Du Ân tự nghĩ, không phải cô căng thẳng sợ hãi, cô xấu hổ mà.
Nếu Phó Đình Viễn không nói mấy lời vô liêm sỉ gì mà yêu cô linh tinh gì đó trong cái nhà kho hỗn loạn đó, thì cô vẫn có thể bình tĩnh đối mặt với anh.
Chu Mi lại thông báo với cô: “Sếp Phó dự kiến sẽ bay đến Bắc Kinh vào chiều nay. Sau khi đến nơi thì nghỉ ngơi hồi phục một chút, buổi sáng ngày mai đi gặp ông Diệp Văn.”
“Cô thu dọn hành lý một chút, lát nữa sẽ có tài xế đến đón cô đi sân bay.”
“Được.” Du Ân cúp điện thoại, bắt đầu thu dọn.
Bốn mươi phút sau, cô ngồi xe do Phó Đình Viễn sắp xếp đến sân bay. Toàn bộ hành trình, Phó Đình Viễn không hề xuất hiện hay liên lạc với cô.
Du Ân thầm cầu nguyện trong lòng rằng tốt nhất là Phó Đình Viễn có việc bị trì hoãn, tự cô bay trước, như vậy sẽ không cần đồng hành cùng anh nữa.
Nhưng mà, sau khi làm thủ tục xong xuôi, đến phòng chờ VIP, cô nhìn thoáng qua đã thấy người đàn ông bên trong.
Phó Đình Viễn mặc một bộ vest đen, dáng người dong dỏng đứng đó nghe điện thoại.
Mọi hy vọng của Du Ân ngay lập tức tan vỡ, cô đành phải kéo vali, cắn răng bước vào.
Thấy cô bước vào, Phó Đình Viễn ngước nhìn cô một cái, lại tiếp tục gọi điện thoại.
Tất nhiên Du Ân không chọn ngồi cạnh Phó Đình Viễn, mà chọn một chỗ ngồi xa anh nhất.
Không ngờ, cô vừa mới ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra kiểm tra thời gian, thì một bóng đen xẹt qua trước mặt.
Cô vừa ngước mắt đã nhìn thấy Phó Đình Viễn không chút khách khí mà ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cô.
Du Ân: “...”
Cô gượng cười chào anh: “Tổng giám đốc Phó.”
“Ừ.” Phó Đình Viễn đáp khẽ.
Du Ân vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy anh nói: “Chạy trốn ra xa như vậy làm gì, tôi là mãnh thú đáng sợ à?”
Du Ân cố gắng duy trì nụ cười: “Đương nhiên không phải, tôi chỉ là không muốn quấy rầy anh nói chuyện điện thoại.”
Phó Đình Viễn “À” một tiếng: “Bản lĩnh trợn mắt nói dối khá mạnh đấy.”
Du Ân: “...”
Anh có cần phải vạch trần như thế không?
Tất cả chúng ta không thể duy trì một mối quan hệ tốt đẹp bề ngoài với nhau sao?