Phó Đình Viễn đưa Tô Ngưng về nhà trước, sau đó cùng Du Ân trở về chỗ ở của họ.
Sau khi Du Ân xuống xe đi bộ về nhà, Phó Đình Viễn đi theo sau cô, Du Ân ghê tởm đuổi người: “Anh về nhà anh đi.”
Phó Đình Viễn dứt khoát vòng tay qua eo cô, ôm lấy cô, trầm giọng nói: “Nơi nào có em, nơi đó mới là nhà.”
Một khi đã thân mật với cô hơn, thì làm thế nào cũng không thể cách xa cô được, một giây cũng không muốn.
Du Ân nổi da gà trước những lời nói của anh, cô thực sự không thể nghe những lời buồn nôn thế này của anh được.
Nhưng cô chưa kịp nói gì thì Phó Đình Viễn đã nói tiếp: “Cho anh biết mật khẩu nhà em, anh có thể tự mình vào bất cứ lúc nào.”
Những gì anh nói thực sự có lý, Du Ân cũng lười so đo với anh về chuyện này.
Sau khi trở về nhà, Du Ân đi tẩy trang và thay quần áo, khi đứng trước gương tháo sợi dây chuyền hồng ngọc ra, Phó Đình Viễn lại ôm cô từ phía sau, dính lấy cô không ngừng.
Du Ân thật sự không thể chịu đựng được nữa, không khỏi nhìn anh trong gương và nói: “Phó Đình Viễn, cả ngày anh cứ bám như keo vậy, không thấy phiền sao?”
Người đàn ông trong gương đặt cằm lên vai cô và không chút xấu hổ nói: “Anh không nghĩ vậy.”
Du Ân nặng nề thở dài, lại nói: “Anh là đàn ông, sao suốt ngày cứ bám dính chán ngấy còn hơn phụ nữ vậy?
Trong một mối quan hệ, lẽ ra người phụ nữ phải là người đeo bám nhiều hơn đúng không? Sao bây giờ lại ngược thế này, anh cứ như hận không thể suốt hai mươi bốn tiếng canh giữ bên cạnh cô luôn.
Phó Đình Viễn nghiêm túc hỏi cô: “Có ai quy định đàn ông không được bám dính à?”
Du Ân không nói nên lời, dường như không ai phán quyết rằng đàn ông không nên bám dính, nhưng cô lại cực kỳ không quen với điều đó.
Phó Đình Viễn ôm chặt cô và nói: “Em không nhìn thấy Giang Kính Hàn càng ngày càng dính vợ à?”
Giang Kính Hàn đúng là một thê nô, trước đây anh và Dịch Thận Chi cứ chê cười Giang Kính Hàn, thậm chí từ khi kết hôn, Giang Kính Hàn cũng ít khi tụ họp với bọn họ, không ngờ hôm nay anh lại đi theo bước đường của Giang Kính Hàn.
“Tôi muốn đi tắm, anh buông tôi ra đi.” Du Ân chống cự lại.
Lúc này Phó Đình Viễn mới buông cô ra, nhưng thay vì để cô rời đi, anh lại lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, sau khi mở ra, là một chiếc nhẫn kim cương chói lọi, phong cách phóng khoáng, giản dị nhưng viên kim cương lại rất chói lóa.
“Cho em.” Phó Đình Viễn lấy chiếc nhẫn ra và định đeo cho Du Ân.
Du Ân sợ tới mức nhanh chóng thu tay về: “Anh, sao đột nhiên anh lại tặng nhẫn cho tôi?”
Hơn nữa ngón tay anh định đeo vào cho cô vừa rồi là ngón áp út của bàn tay trái, là ngón nhẫn cưới.
Phó Đình Viễn kìm nén cảm xúc trong mắt và giải thích: “Trước đó anh thấy em nhận được trang sức ngọc lục bảo từ nhà họ Diệp, nên anh cũng muốn tặng em một thứ, vì vậy anh đã nhờ một người bạn tìm viên kim cương này, và nhờ một nhà thiết kế làm ra nó.”
Anh sẽ không thừa nhận rằng việc đeo nhẫn vào ngón áp út của cô là do anh cố tình.
Du Ân đã từ chối chiếc nhẫn: “Tâm ý của nh tôi sẽ nhận, nhưng chiếc nhẫn có vẻ không phù hợp với mối quan hệ của chúng ta.”
Theo quan điểm của Du Ân, đàn ông trao nhẫn cho phụ nữ trước tiên là để cầu hôn, thứ hai là để đính ước.
Nhưng mối quan hệ của cô và Phó Đình Viễn chỉ là quan hệ thể xác, việc anh trao cho cô một chiếc nhẫn quý giá như vậy là không thích hợp.
“Có gì không thích hợp chứ, anh chỉ muốn tặng quà cho em thôi.” Phó Đình Viễn dứt khoát đặt chiếc nhẫn lên bàn bên cạnh Du Ân, không cho phép cô từ chối.
Anh cũng nhấn mạnh: “Trang sức ngọc lục bảo và ruby mà bà của em tặng cho em có giá trị sưu tập lớn và không thích hợp để đeo hàng ngày. Em có thể đeo cái này hàng ngày.”
Du Ân kinh ngạc cầm lấy chiếc nhẫn, đưa cho Phó Đình Viễn và hỏi: “Anh nghĩ quả trứng chim bồ câu này thích hợp để đeo hàng ngày à?”
Du Ân gọi chiếc nhẫn này là quả trứng chim bồ câu cũng không quá chút nào.
Một chiếc nhẫn khổng lồ như vậy, thế mà anh lại nói là thích hợp với việc đeo hàng ngày?
Quên đi, cô sợ nó quá quý giá sẽ làm bỏng tay cô.
Cô đưa lại chiếc nhẫn vào tay Phó Đình Viễn: “Tôi không cần đâu, anh tự giữ lấy đi.”
Cô nói xong liền đẩy anh ra, vào phòng tắm tắm rửa, Phó Đình Viễn liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, giơ tay véo trán một cách đau khổ.
Sau đó, anh hỏi trong nhóm chat bốn người: “Tôi đã tặng nhẫn rồi, sao cô ấy lại không cần chứ?”
Hứa Hàng nói: “Cậu có ý đồ xấu như vậy mà, lẽ ra cậu nên tặng thứ khác chứ. Tặng nhẫn thì nhìn kiểu gì cũng giống như bắt người ta vào tù ấy.”
Dịch Thận Chi còn nói: “Hiện tại cô ấy đang ghét bỏ cậu, sao có thể nhận nhẫn của cậu chứ? Hơn nữa bản thân chiếc nhẫn cũng rất mơ hồ đấy.”
Phó Đình Viễn không phủ nhận điều đó: “Bởi vì mơ hồ, cho nên tôi mới tặng, vài ngày nữa Hà Vĩ Niên sẽ tới, tôi muốn cô ấy đeo nó.”
Khi làm như vậy, anh đã phần nào gián tiếp tuyên bố chủ quyền.
Giang Kính Hàn khẽ đáp một cách sâu sắc: “Đậu hũ nóng không thể ăn vội đâu.”
Dịch Thận Chi nói: “Cậu làm như thế thì chi bằng cứ trực tiếp cầu hôn đi.”
Phó Đình Viễn tức giận trả lời: “Cô ấy thậm chí còn không cho tôi danh phận, cậu nghĩ bây giờ cô ấy có thể đồng ý lời cầu hôn của tôi sao?”
Ba người trầm mặc một lúc rồi cực kỳ ăn ý mà cùng nhau gõ một tràng ha ha ha, không chút khách khí mà chế nhạo lời ai oán của Phó Đình Viễn.
Dịch Thận Chi nói: “Lão Phó, xem ra hiện tại chúng ta chỉ có thể hi vọng cậu khiến Du Ân mang thai, sau đó sẽ kết hôn vì con thôi.”
Giang Kính Hàn: “Cố lên.”
Hứa Hàng: “Cố lên.”
Thấy ba người cứ trêu chọc mình như vậy, Phó Đình Viễn lại càng có tâm trạng tồi tệ hơn.
Sau khi Thẩm Dao bị Phó Đình Viễn đối xử lạnh nhạt bên ngoài nhà hàng, cô ta đã tức giận đến mức bật khóc một hồi.
Cô ta tìm được Tử Dạ để tố khổ, Tử Dạ đề nghị: “Không phải lúc trước cô nói Du Ân dùng cách không biết xấu hổ là trèo lên giường chồng cũ của cô ta sao, hay là chúng ta dùng chuyện này để bôi đen cô ta.”
Tử Dạ vẫn không biết chồng cũ của Du Ân là Phó Đình Viễn, Thẩm Dao đã cố gắng không nói chi tiết cho Tử Dạ, vì cô ta sợ rằng nếu Tử Dạ biết Du Ân được Phó Đình Viễn hậu thuẫn thì sẽ không cùng nhau đối phó Du Ân với cô ta nữa.
Tử Dạ chỉ biết rằng chồng cũ của Du Ân rất giàu có, và nghĩ rằng đó chỉ là con của một gia đình giàu có ở Giang Thành, Tử Dạ chưa bao giờ tiếp xúc gần với Du Ân và Phó Đình Viễn, bởi vì trong mắt cô ta, Du Ân không xứng.
Thẩm Dao nghiến răng: “Tôi đã muốn vạch trần cô ta từ lâu rồi. Cả ngày làm ra vẻ cao cao tại thượng, nhưng thật ra thủ đoạn vừa đáng khinh vừa bẩn thỉu.”
Tử Dạ gật đầu: “Vậy thì tôi sẽ liên hệ với những tài khoản dịch vụ để bôi đen cô ta.”
“Vừa hay bây giờ mọi người đều biết cô ta là con gái nhà họ Diệp, nếu chuyện cô ta chuốc thuốc rồi bò lên giường chồng cũ bị bại lộ, có lẽ thể diện của nhà họ Diệp cũng sẽ bị cô ta quét sạch.”
“Tốt lắm.” Khi Thẩm Dao tưởng tượng cảnh Du Ân sẽ làm liên lụy đến nhà họ Diệp, cô ta lập tức hả giận.
Nhà họ Diệp coi Du Ân như bảo bối, bây giờ họ sẽ bị Du Ân làm liên lụy!