Du Ân không ngờ, sau khi ngủ một giấc, cô lại lên hot search.
Tiêu đề của hot search là: Tuyệt thế bạch liên Du Ân.
Bài đăng liệt kê nhiều tội lỗi khác nhau của cô, chủ yếu nhấn mạnh rằng cô được gả vào nhà chồng cũ vì cô đã sử dụng thủ đoạn là đánh thuốc mê chồng cũ để lên giường với chồng cũ, cô còn không biết xấu hổ mà gây sự làm ầm lên với người nhà của chồng cũ, chồng cũ không còn cách nào khác nên mới cưới cô.
Bài đăng còn nói, nguyên nhân chính là vì chồng cũ không yêu cô, nên mấy bài đăng trên Weibo của cô mới ai oán buồn bã như vậy, sau ba năm mà cô vẫn không nắm được trái tim của chồng cũ, lúc này mới nản lòng mà ly hôn.
Cuối cùng tổng kết một câu rằng Du Ân là tuyệt thế bạch liên, rõ ràng muốn moi quyền lực và tiền bạc của gia đình chồng cũ, nhưng cô vẫn luôn miệng nói rằng cô muốn yêu chồng cũ.
Trong phần bình luận, rất nhiều người đã mắng chửi cô.
Tuy nhiên, cô đã tê tái khi nhìn thấy những bình luận này, sau bao nhiêu lần lên hot search, bao nhiêu lần bị mắng chửi, cô không thể tức giận được nữa.
Điều duy nhất Du Ân lo lắng là liệu những lời mắng mỏ này có khiến Diệp Văn tức giận hay không.
Chiếm vị trí hot search thì chắc hẳn Diệp Văn cũng đã thấy, nhưng hơi lạ là Diệp Văn không gọi cho cô để hỏi chi tiết ngay lập tức.
Trong phòng ngủ chỉ có Du Ân, Phó Đình Viễn không biết đã đi đâu.
Đêm qua khi đi ngủ, Du Ân muốn đuổi Phó Đình Viễn đến phòng khách, nhưng anh sống chết cứ bám lấy cô, vì vậy cô chỉ có thể mặc kệ anh.
Đứng dậy thu dọn đồ đạc và đi xuống lầu, Phó Đình Viễn đang ở trong bếp.
Người đàn ông mặc đồ màu đen ở nhà, chiếc tạp dề màu hồng được buộc quanh eo một cách hài hước, đang chăm chú đứng trước máy làm bánh mì để làm bánh mì sandwich.
Mặc dù hình ảnh ấm áp không thể giải thích được, nhưng Du Ân cũng có chút không nói nên lời, anh thật sự muốn trở thành một đầu bếp toàn thời gian sao?
Nhìn thấy cô đi xuống lầu, Phó Đình Viễn nhếch môi cười với cô: “Sắp ăn được rồi.”
“Cảm ơn.” Du Ân thực sự không quen với sự ấm áp hiện tại của Phó Đình Viễn, vì vậy cô dứt khoát vào bếp, xoay người ngồi xuống bàn ăn.
Cô cảm thấy bây giờ cô không sợ trời không sợ đất, mà là sợ những lời nói yêu thương của Phó Đình Viễn, còn có nụ cười dịu dàng của Phó Đình Viễn đối với cô.
Phó Đình Viễn cắt sandwich rồi mang ra, sau khi đặt xuống trước mặt Du Ân, anh nói: “Anh đã liên lạc cho người ta rút hot search rồi.”
Du Ân đau đầu: “Nếu hotsearch bị rút quá nhanh, tôi lại bị mắng là lợi dụng tư bản thôi.”
Phó Đình Viễn không nghiêm túc mà nói: “Lợi dụng tư bản thì có vấn đề gì?”
Du Ân: “...”
Không muốn để ý đến Phó Đình Viễn nữa, Du Ân thành thật cúi đầu xuống ăn.
Phó Đình Viễn ngồi xuống đối diện với cô và nhàn nhạt nói: “Bố em cũng đồng ý chuyện rút hotsearch rồi.”
Du Ân ngạc nhiên: “Anh đã liên lạc với bố tôi sao?”
Phó Đình Viễn nói: “Chính xác là ông ấy đã liên lạc với anh.”
Sáng sớm, Diệp Văn đã gọi điện thoại cho anh, hỏi anh phải giải quyết chuyện này như thế nào.
Mà sở dĩ Diệp Văn tìm đến anh là vì vấn đề này liên quan đến chồng cũ là anh.
“Anh… không nói với bố về chúng ta chứ?” Đây là điều mà Du Ân lo lắng nhất.
Phó Đình Viễn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như anh nói, em cho rằng đến bây giờ còn có thể ngủ yên sao?”
Du Ân nghĩ một chút, đúng vậy, nếu Diệp Văn biết cô và Phó Đình Viễn đang ngủ với nhau, có thể sẽ tức giận đến mức lập tức gọi điện thoại cho cô, thậm chí sẽ lên máy bay đến Giang Thành ngay bây giờ.
Phó Đình Viễn bắt đầu ăn sáng một cách tao nhã, nhân tiện nói với Du Ân: “Chuyện này em không cần phải lo, bố và anh đã tìm ra biện pháp đối phó rồi.”
Du Ân tò mò: “Biện pháp đối phó là gì?”
“Lúc trước em cũng là do bị cha con Du Thế Quần tính kế, chuyện phát sinh quan hệ cũng là bất đắc dĩ, cho nên bố em đã định tìm bọn họ, để bọn họ làm rõ chuyện này.” Phó Đình Viễn nói những lời này, giống như là tự vả mặt mình.
Lúc trước cho dù cô có giải thích thế nào thì anh cũng không tin cô vô tội, giờ anh lại chính mồm thừa nhận cô cũng là nạn nhân của đêm đó.
Du Ân đã buông bỏ những chuyện này rồi, nhưng cô lại lo lắng chuyện khác: “Hai người bọn họ có thể đồng ý không?”
Cha con Du Thế Quần có thể hận cô đến tận xương tủy, dù sao thì hai người họ khổ sở như vậy, chủ yếu là do cô.
Đặc biệt là khi Diệp Văn chỉnh đốn bọn họ vào khoảng thời gian trước, cả hai cha con đều phải vào bệnh viện.
Phó Đình Viễn nghĩ đến hai cha con kia, chế nhạo nói: “Làm sao họ dám không đồng ý chứ?”
Như để trấn an Du Ân, anh lại nói: “Bố em nói hai trăm phần trăm bọn họ sẽ đồng ý.”
Du Ân cau mày: “Bố tôi sẽ không cho họ tiền đấy chứ?”
“Không có.” Phó Đình Viễn phủ nhận: “Bây giờ em có nhà họ Diệp sau lưng, hai người bọn họ dù không lấy tiền cũng phải sợ, cũng sẽ làm tốt chuyện này thôi.”
Phó Đình Viễn vốn muốn nói rằng có anh sau lưng cô.
Nhưng đoán chắc chắn cô sẽ không thích nghe nên tự giác không nói ra.
Tuy nhiên, cha con Du Thế Quần biết rằng bây giờ anh là chỗ dựa của Du Ân là được rồi, dù là anh hay nhà họ Diệp, hai người bọn họ đều không đắc tội nổi, vì vậy khi Diệp Văn đến tìm họ, sao bọn họ dám xin tiền chứ.
Nghe Phó Đình Viễn nói lời này, cuối cùng Du Ân cũng thở phào nhẹ nhõm, rũ mắt xuống tiếp tục ăn.
Phó Đình Viễn không nói gì mà chậm rãi ăn sáng.
Ngoài việc Diệp Văn ra tay, anh cũng đã làm chuyện đáp trả.
Anh đã nói với bộ phận quan hệ công chúng của Phó thị, sau khi cha con Du Thế Quần ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện cho Du Ân, Phó thị cũng phát đi một văn bản thừa nhận người chồng cũ kia chính là anh.
Mặc dù điều này tương đương với việc tiết lộ mọi thứ về quá khứ của Du Ân, dựa theo cấp độ bài xích của Du Ân đối với mình, cô chắc chắn sẽ buồn bực, nhưng anh không quan tâm nhiều như vậy được.
Giấu giếm mãi cũng không phải là cách, nếu cô cứ liên tục bị mấy kẻ lòng dạ nham hiểm đưa lên hot search mãi, vậy thì nhân cơ hội này thẳng thắn trước mặt mọi người luôn, đỡ cho bọn họ cứ tiếp tục bôi đen cô.
Nhưng Phó Đình Viễn nhất định không dám nói cho Du Ân biết chuyện đó, thậm chí anh còn nghĩ sau này sẽ tìm cách lấy điện thoại di động của cô, chờ khi bản tuyên bố được tung ra và toàn mạng Internet đều biết thì mới nói với cô.
Đến lúc đó, ngay cả khi cô muốn anh rút lại lời tuyên bố, thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Sau khi ăn sáng, Du Ân định cầm điện thoại trên bàn và rời đi, nhưng Phó Đình Viễn đã lấy điện thoại của cô trước một bước.
Anh cười nói với Du Ân với vẻ mặt khó hiểu: “Hiếm khi có thế giới hai người chúng ta, em có thể dạy anh pha cà phê được không?”
Phó Đình Viễn bình tĩnh vừa tắt điện thoại di động của Du Ân vừa nói, sau đó đi tới ôm vai Du Ân với vẻ mặt bất đắc dĩ của cô: “Anh bây giờ chỉ quen với kỹ năng pha cà phê của em thôi, em dạy cho anh, anh sẽ tự pha cho mình.”
Du Ân nghĩ một chút và đồng ý, nếu anh thực sự học được thì cô sẽ được giải thoát rồi.