“Đắc tội phải nhân vật lớn rồi ư?” Lý Toàn Minh lẩm bẩm nói: “Đắc tội ai chứ?”
Ba Lý thở hổn hển rống lên: “Làm sao tao biết? Mày tự nghĩ đi!”
Lý Toàn Minh dùng hai tay bị còng vò mạnh tóc của mình, liều mạng suy nghĩ.
Nếu nói chuyện anh ta bị đánh và bị tống vào tù không phải do vị chủ đầu tư kia đứng sau lưng thao túng, nhưng gần đây hình như anh ta cũng không đắc tội người nào mà nhỉ?
Chẳng lẽ là...
Nghĩ đến đây, Lý Toàn Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc lẩm bẩm nói: “Chắc không phải là cô ta đấy chứ?”
Ba Lý vội vàng hỏi: “Ai?”
Lý Toàn Minh rầu rĩ nói: “Hôm, hôm nay con gọi điện thoại cho Du Ân, muốn hẹn cô ta đi ăn tối. Con còn nói, còn nói...”
Ba Lý nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Mày nói cái gì?”
Lý Toàn Minh yếu ớt nói: “Con nói con muốn hốt cô ta, làm rể hiền nhà họ Diệp...”
Ba Lý đứng phắt dậy, suýt chút nữa bị đứa con trai này chọc cho tức chết.
“Con gái nhà họ Diệp là người mày có thể trèo lên hả?” Ba Lý vô cùng phẫn nộ mà gầm lên. Nếu không phải có tấm kính ngăn giữa ông ta và Lý Toàn Minh, ông ta đã xông lên đánh Lý Toàn Minh một trận rồi.
“Tao đã nói với mày nhiều lần rồi. Nếu mày không biết kiềm chế bản thân, sớm muộn gì cũng có chuyện. Bây giờ hay chưa! Nếu đã đắc tội nhà họ Diệp, cho dù tao muốn kéo mày ra thì tao cũng chẳng kéo được!” Ba Lý rống đến mức mặt đỏ tía tai...
Đối với đứa con trai phá sản của bản thân, ông ta thật sự tuyệt vọng.
Lý Toàn Minh bất mãn hét lên: “Nhưng nhà họ Diệp cũng không thể chỉnh con thê thảm như vậy chỉ vì con nói mới có mấy câu chứ, đúng không? Con không hề làm gì Du Ân đó mà!”
Ba Lý quát: “Nếu như chờ mày làm gì cô ta rồi thì hiện tại chỉ sợ tao cũng đã nhặt xác cho mày rồi!”
“Mày không có đầu óc hả? Nhà họ Diệp người ta vừa nhận lại đứa con gái quý giá này, nhất định phải nuông chiều cưng nựng. Mày không thấy sợi dây chuyền phỉ thúy mà cô ta đeo vào buổi tối hôm đó à, nghe nói nó có giá trên trời ở buổi đấu giá đấy!”
“Người ta coi trọng đứa con gái này như vậy, miệng mày làm sao vậy? Cái miệng của mày khiến người ta cảm thấy mày đang làm con gái bọn họ ô uế đấy!”
Sau khi bị ba Lý mắng một trận, Lý Toàn Minh cũng tái mặt vì sợ hãi, lại bật khóc: “Ba, con phải làm sao bây giờ? Ba phải cứu con chứ?”
Sau khi ba Lý gầm thét thì cũng suy sụp ngồi xuống, tức giận mà nói: “Nếu thật sự đắc tội đến nhà họ Diệp, mày cho rằng tao có thể cứu mày được sao?”
Lý Toàn Minh hoảng sợ: “Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Vậy thì mày chỉ có thể ở lại đây chờ đợi thôi.” Ba Lý nói xong đứng dậy rời đi: “Quả thật mày cũng nên nhận một bài học, chịu chút khổ sở rồi.”
Ba Lý rời khỏi trại giam mà không một lần quay đầu nhìn lại. Lý Toàn Minh đã khóc và hét lên tuyệt vọng phía sau nhưng vô ích.
Ba Lý rời khỏi trại giam, đứng bên cạnh xe của mình, vực dậy tinh thần, lấy điện thoại di động ra gọi điện, tiếp tục chèo kéo cho Lý Toàn Minh.
Ngoài miệng ông ta nói để Lý Toàn Minh ở lại trại giam, nhưng dù sao đó cũng là con trai ruột và cũng là con trai duy nhất của ông ta, làm sao ông ta có thể chỉ nhìn anh ta chịu khổ chịu tội cho được.
Tuy nhiên, vừa lấy điện thoại di động ra thì ông ta nhận được một cuộc gọi. Người đàn ông trầm giọng nói qua điện thoại: “Sếp Lý, xin chào, tôi là trợ lý đặc biệt Chu Nam của Phó thị.”
Ba Lý không hiểu ra sao: “Phó thị?”
Đối phương nhẹ nhàng đáp lại: “Ừ.”
Ba Lý lại hỏi: “Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Ba Lý đương nhiên biết Phó thị và Phó Đình Viễn, cũng biết trợ lý đặc biệt của Phó thị là Chu Nam.
Chỉ là đối với công ty nhỏ ở loại giai cấp tư sản dân tộc như bọn họ mà nói, những người này cao không thể với.
“Sếp Phó nói rằng cậu nhà trêu chọc đến người không nên trêu chọc, đương nhiên cần phải trả giá. Nếu sếp Lý còn muốn cứu người thì cứ thử xem.” Chu Nam nói câu này có thâm ý khác.
Loại người khôn khéo như ba Lý làm sao lại có thể không nghe được ý tứ ẩn giấu trong những lời này.
Ông ta lảo đảo lùi lại phía sau vài bước, không tin được mà nói: “Sếp Phó và Du Ân...”
Phó Đình Viễn đã đích thân ra mặt, còn nói đến cái gì mà trêu chọc phải người không nên trêu chọc, điều đó có nghĩa là mối quan hệ giữa Phó Đình Viễn và Du Ân không bình thường.
Chu Nam không hề giấu giếm: “Đó là vợ cũ của sếp Phó, hiện tại sếp Phó đang theo đuổi lại một lần nữa.”
Chu Nam đã nói rõ ràng như vậy, tất nhiên là mưu kế của Phó Đình Viễn.
Về lý do tại sao lại nói với ba Lý về chuyện này, đó là bởi vì Phó Đình Viễn không muốn để ba Lý suốt ngày lăn qua lăn lại nhờ vả hết mối quan hệ này đến mối quan hệ khác. Anh không muốn tiếp tục nhìn người của nhà họ Lý nhảy nhót nữa.
Ngoài ra, sau khi Du Ân trở thành con gái của nhà họ Diệp, không thể thiếu loại người như Lý Toàn Minh vọng tưởng đến cô. Anh muốn mượn miệng của ba Lý để lan truyền mối quan hệ của mình với Du Ân, điều này có thể khiến nhiều người từ bỏ hy vọng với Du Ân.
Làm như vậy, anh cũng đang chặn bớt phần nào đóa đào hoa thối nát cho cô. Không cần biết sau này cô có chấp nhận anh một lần nữa hay không, nhưng anh biết rằng hiện tại cô chắc chắn không muốn bị quấy rối bởi những kẻ vô danh kia.
Hai câu nói đơn giản của Chu Nam đã khiến ba Lý ngã phịch xuống đất.
Vợ cũ của Phó Đình Viễn?
Và bây giờ đang theo đuổi lại một lần nữa?
Ba Lý hít một hơi lạnh, không nói được một câu nào.
Thảo nào lần này con trai ông ta lại bị chỉnh một cách thê thảm như vậy, hóa ra là đã đắc tội ông lớn này rồi.
“Sếp Lý, cậu nhà cũng thật sự cần làm người lại một lần nữa. Ông cứ chờ xem đi.” Chu Nam nói thêm một câu cuối cùng rồi cúp máy.
Mặc dù Chu Nam không nói rõ điều gì, nhưng rõ ràng đang cảnh cáo ba Lý, lần này con trai của ông ta cứ ở lại trong trại giam thành thật tiếp nhận cải tạo, làm người lại một lần nữa đi thôi.
Nếu ba Lý tiếp tục nghĩ cách cứu người, vậy sẽ phải cân nhắc xem liệu mình có phải là đối thủ của Phó Đình Viễn hay không.
Ba Lý tuyệt vọng đứng dậy khỏi mặt đất, ngồi vào trong xe rồi bỏ chạy lấy người.
Làm sao ông ta có thể là đối thủ của Phó Đình Viễn cơ chứ?
Trong khắp cái Giang Thành này, có bao nhiêu người là đối thủ của Phó Đình Viễn đâu?
Chu Nam nói đúng, con trai của ông ta thật sự cần phải trở thành một con người mới. Cả ngày anh ta lăn tới lăn lui như vậy, ông ta cũng biết sớm muộn sẽ có chuyện.
Du Ân đương nhiên cũng nhìn thấy Lý Toàn Minh bị tai nạn qua tin tức. Tô Ngưng liền gửi tin nhắn thoại cho cô trước tiên, bày tỏ ý vô cùng hả hê.
“Ha ha ha, lần này Lý Toàn Minh gặp hạn rồi, cậu không cần phải lo lắng anh ta quấy rầy cậu nữa.”
“Tớ đoán là Phó Đình Viễn ra tay đúng không?”
“Nếu cậu không nói chuyện này cho ba cậu thì khẳng định là Phó Đình Viễn xử lý Lý Toàn Minh rồi.”
“Không thể không thừa nhận rằng thủ đoạn của Phó Đình Viễn rất đơn giản và thô bạo, quá phù hợp để đối phó với những kẻ cặn bã như Lý Toàn Minh.”
Du Ân không hoàn toàn tin là do Phó Đình Viễn làm: “Anh ta sẽ không lo chuyện bao đồng thế chứ?”
Tô Ngưng thở dài: “Đó là bởi vì cậu không biết những gì Lý Toàn Minh nói bên ngoài kinh tởm cỡ nào đâu.”
Dù sao Tô Ngưng cũng là người của làng giải trí, rất tinh thông về mặt tin tức. Những lời khốn nạn mà Lý Toàn Minh nói đều lọt vào tai Tô Ngưng, Tô Ngưng cố ý không nói cho Du Ân biết, để không ảnh hưởng tâm trạng của Du Ân.
Nếu Phó Đình Viễn không ra tay, Tô Ngưng còn đang muốn tìm cơ hội dạy dỗ Lý Toàn Minh một bài học trong âm thầm đây này, nhất là cái miệng vừa đê hèn vừa tồi bại kia, thế nào cô ấy cũng phải đánh cho Lý Toàn Minh răng rơi đầy đất mới hả giận.
Bây giờ Phó Đình Viễn đã ra tay, cô ấy cũng bớt việc hơn.
Tô Ngưng nói thêm: “Phó Đình Viễn làm như vậy rất tốt, giết gà dọa khỉ.”
Du Ân có chút bất đắc dĩ mà nói: “Nhưng người tớ không muốn quan tâm nhất chính là anh ta. Khi nào anh ta cũng có thể tự giác một chút, có thể chủ động biến mất khỏi mắt tớ thì tốt rồi.”