“Bạn yêu dấu, tỉnh lại đi, cậu cho rằng anh ta có thể biến mất khỏi bên cạnh cậu sao?”
“Bây giờ hai công việc của cậu đều có giao thoa với anh ta, nói lý ra là anh ta đang ở sát bên cạnh cậu đấy.”
Tô Ngưng thực sự là một cô bạn thân tận chức tận trách, ba lời hai câu đã giúp Du Ân hiểu rõ được thực tế.
Du Ân vô cùng mệt tâm: “Tớ rất cảm kích lời nhắc nhở của cậu.”
Tô Ngưng cười hì hì: “Thật ra cũng không có gì đáng ngại, cậu cứ mặc kệ anh ta đi là được, xem da anh ta dày cỡ nào.”
Du Ân: “...”
Vào buổi tối, Du Ân đến nhà hàng của Dịch Thận Chi để dự tiệc tối. Cô nghĩ đó chỉ là một bữa ăn bình thường, nhưng không ngờ Dịch Thận Chi lại đề xuất trò chơi nói thật hay mạo hiểm gì đó.
Người tham dự buổi tụ tập này vẫn là một vài người trong số họ, nhưng đêm nay Tống Nghênh không tham dự, nói rằng có một bữa tiệc khác.
Hứa Hàng thì lại đến, nhưng tâm trạng hiển nhiên không cao lắm.
Dịch Thận Chi đề xuất chơi nói thật hay mạo hiểm bằng cách quay chai. Cái chai xoay đến chỗ ai thì người đó sẽ chấp nhận thử thách.
Du Ân chơi game rất không chuyên nghiệp, nhưng Tô Ngưng lại vỗ tay phấn khích tán thưởng: “Sếp Dịch quả nhiên đúng là người biết chơi. Nào nào nào, chúng ta quay chai đi.”
Tô Ngưng cũng là người rất cuồng nhiệt, thích đám đông, điều này hoàn toàn khác với Chu Trường Ninh lạnh lùng và lầm lì.
Tất cả những người khác có mặt đều đồng ý chơi trò chơi này, Du Ân không muốn chơi nhưng cũng chỉ đành phải căng da đầu.
Những câu hỏi hoặc những chuyện mạo hiểm được yêu cầu làm của những người thua cuộc ngay từ đầu đều rất đơn giản. Vòng đầu Du Ân cũng thua một lần, bị Dịch Thận Chi hỏi: “Chuyện vui vẻ nhất trong một tuần gần đây là gì?”
Du Ân thành thật trả lời: “Nhận lại ba.”
Câu trả lời của cô rất chân thành và đúng sự thật.
Trong vòng tiếp theo, Phó Đình Viễn thua một lần, bị Dịch Thận Chi ác ý hỏi: “Ba người hoặc ba điều cậu sợ nhất.”
Phó Đình Viễn nhàn nhạt liếc nhìn Du Ân một cái, rồi đáp: “Ba người sợ nhất, Du Ân, Du Ân, Du Ân.”
Du Ân: “...”
Không phải cũng đã nói là ba người sao, anh có cần thiết phải nói cả ba người là cô không? Làm như cô là hổ cái hung dữ không bằng.
Còn nữa, cô có gì mà làm anh sợ chứ?
Người khiến cho người ta phải sợ hãi là chính anh đấy, được chưa?
Trước kia khỏi nói cô sợ anh đến nhường nào, sợ anh không vui, sợ anh không thích cô...
Khi nghĩ đến điều này, nét mặt Du Ân đột nhiên đông lại, cả ba người Phó Đình Viễn đều nói đến cô, chắc không phải là đang nói đến những thứ này chứ?
Sợ rằng cô sẽ tức giận, rằng cô sẽ không vui, rằng cô sẽ không để ý đến anh.
Sau khi Phó Đình Viễn vừa dứt lời, Dịch Thận Chi dẫn đầu cười thành tiếng.
Du Ân tức giận trừng mắt nhìn Phó Đình Viễn, cảnh cáo anh rằng sau này có thua cũng tốt nhất đừng lấy cô ra mà nói.
Tô Ngưng được hỏi: “Hãy dùng bốn từ để mô tả tình trạng sống hiện tại của cô.”
Tô Ngưng chống hai tay lên má, đáp: “Nhớ Chu Trường Ninh.”
Tất cả mọi người: “...”
Sở dĩ Tô Ngưng có thể nói tên Chu Trường Ninh trước mặt mọi người ở đây là bởi vì mọi người đều là người có tu dưỡng và sẽ ý thức giữ bí mật cho cô ấy.
Khi Dịch Thận Chi thua cuộc, anh ta bị hỏi: “Tình yêu chiếm vị trí nào trong cuộc đời anh?”
Người hỏi Dịch Thận Chi câu này là Du Ân. Về việc tại sao Du Ân hỏi gay gắt như vậy, thứ nhất là muốn trả thù Dịch Thận Chi, bởi vì Dịch Thận Chi vừa hỏi Phó Đình Viễn câu hỏi đó, rõ ràng là để mở đường cho Phó Đình Viễn nói đến cô. Cô muốn trả thù Dịch Thận Chi và Phó Đình Viễn cùng một giuộc với nhau.
Thứ hai, Du Ân cũng thực sự muốn biết một cậu ấm quần là áo lượt bướng bỉnh như Dịch Thận Chi nghĩ như thế nào về tình yêu.
Ngoài ra, cô mơ hồ có cảm giác mờ nhạt rằng người trong lòng Chu Mi rất có thể là Dịch Thận Chi.
Sau cuộc trò chuyện với Chu Mi ngày hôm đó, Du Ân đã từng phân tích người trong lòng của Chu Mi là ai. Không phải cô có sở thích khám phá đời tư của người khác. Chỉ là cô coi Chu Mi như một người bạn và có hơi lo lắng cho trạng thái cảm xúc của Chu Mi.
Chu Mi là một cô gái tốt, Du Ân không muốn sau này Chu Mi bị tổn thương như cô.
Cảm giác khi bị tình yêu gây thương tích đầy mình, cô là người có quyền lên tiếng nhất. Nếu có thể, cô hy vọng rằng những người bạn tốt của mình sẽ không trải qua điều này.
Du Ân cảm thấy Chu Mi là một người kiêu hãnh, người của cô ta thích sẽ không bao giờ là một người đàn ông bình thường.
Lại nghĩ đến lần cuối cùng họ tụ hội ở nhà Phó Đình Viễn, khi Chu Mi nói muốn đi, Dịch Thận Chi vốn muốn ở lại qua đêm, thế mà cũng rời đi.
Vì vậy, tại thời điểm này, Du Ân hỏi Dịch Thận Chi một câu hỏi như vậy, có thể coi là hỏi thay cho Chu Mi, cũng lặng lẽ đánh cược xem người trong lòng của Chu Mi có thực sự là Dịch Thận Chi hay không.
Dịch Thận Chi được hỏi câu hỏi này thì vẻ mặt của anh ta trong nhất thời có hơi ngạc nhiên. Dường như anh ta không ngờ rằng Du Ân vẫn luôn im lặng không lên tiếng sẽ hỏi anh ta một câu hỏi sắc bén như vậy.
Anh ta vô thức liếc về phía Chu Mi một cái, bấy giờ mới vui vẻ cười đáp: “Có cũng được mà không có cũng không sao.”
Gần như ngay trong nháy mắt, Du Ân thoáng thấy nỗi buồn trong mắt Chu Mi. Cô gần như chắc chắn rằng người Chu Mi thích chính là Dịch Thận Chi.
Trong khoảnh khắc, Du Ân không biết nên đau lòng cho Chu Mi hay phải làm gì khi yêu một người như Dịch Thận Chi, một người có thái độ khá tùy ý trong tình yêu. Chu Mi chắc chắn sẽ bị tổn thương.
Du Ân mím môi, nhìn chằm chằm Dịch Thận Chi rồi hỏi lại một lần nữa: “Sếp Dịch, tuy rằng đây là một trò chơi, nhưng chúng ta cũng phải thật nghiêm túc, vì vậy nhất định phải trả lời thật lòng.”
“Tình yêu có thực sự là có cũng được mà không có cũng không sao trong cuộc sống của anh không?”
Dịch Thận Chi vẫn cười dửng dưng như trước: “Đương nhiên.”
Du Ân có chút yếu ớt, cô khẽ gật đầu: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Nếu có thể, Du Ân hy vọng rằng Chu Mi có thể rút lui kịp thời sau khi nghe những lời của Dịch Thận Chi tối nay.
Sau làn sóng này, trò chơi tiếp tục.
Sau mấy lượt, cái chai lại nhắm vào Du Ân. Du Ân được hỏi: “Nếu cậu có thể quay trở lại quá khứ, cậu muốn làm gì nhất?”
Đây là những gì Tô Ngưng hỏi Du Ân.
Không chỉ Dịch Thận Chi có thể mở đường cho Phó Đình Viễn mà Tô Ngưng và Du Ân cũng là những người bạn thân vô cùng ăn ý.
Dịch Thận Chi mở đường cho Phó Đình Viễn, để Phó Đình Viễn gián tiếp tỏ tình với Du Ân.
Cô ấy cũng có thể mở đường cho Du Ân, để Du Ân nói những lời mà Phó Đình Viễn không thích nghe.
Quả nhiên, chỉ thấy Du Ân nghiêm mặt đáp lại: “Nếu có thể quay lại quá khứ, tớ nhất định sẽ không yêu đương hay kết hôn, tớ nhất định sẽ toàn tâm toàn ý theo đuổi sự nghiệp của mình.”
Sắc mặt của Phó Đình Viễn tức khắc tối sầm lại, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Tô Ngưng. Tô Ngưng trả lại cho anh một cái nhìn cực kỳ vô tội.
Dường như đang nói với Phó Đình Viễn: Mấy thứ như chơi game, không chơi nổi thì đừng chơi.
Du Ân thấy Phó Đình Viễn trừng mắt nhìn Tô Ngưng, nhưng cô không biết câu trả lời của mình có gì sai cả. Không phải là trò chơi nói thật sao? Tất nhiên là cô nói thật rồi.
Một lượt sau đó, Tô Ngưng bị hỏi: “Chuyện thân mật đã làm cùng người mình thích là gì?”
Tô Ngưng đáp: “Lên giường.”
Là đương sự, Tô Ngưng nói ra câu này một cách rất bình tĩnh. Nhưng Du Ân ở bên cạnh đã không thể bình tĩnh được nữa.
Cô nắm lấy Tô Ngưng thì thào không tin: “Cậu và Chu Trường Ninh... cái kia rồi à?”
Tô Ngưng và Chu Trường Ninh đã bị mẹ Chu dùng gậy đánh uyên ương ngay trong kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học rồi. Bọn họ xảy ra khi nào?
Khi đó, bọn họ cũng vừa tròn mười tám tuổi thôi. Tô Ngưng cô ấy... quá bạo dạn rồi đấy!