Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 120: Chương 120: Không cho phép thất bại




Sau khi nghe xong Chu Mi nói, mọi người lập tức đều ủ rũ mặt mày, bởi vì tuy hôm nay Phó Đình Viễn chỉ nhằm vào mấy người bọn họ nhưng nếu tiếp tục như vậy, ai biết được phía sau lại có kẻ nào đó đen đủi đụng phải họng súng của anh?

Vốn dĩ Chu Mi muốn an ủi mọi người, sau đó lại phát hiện cô ta thực sự bất lực.

Bản thân cô ta cũng hơi tuyệt vọng, Du Ân và Chung Văn Thành đã ở bên nhau rồi, lỡ đâu sau này hai người bọn họ yêu thương bền lâu, liệu ông chủ của bọn họ sẽ không sa sút tinh thần mãi như thế này chứ?

Vì vậy cô ta cũng chỉ đành chuyển đề tài: “Thời gian không còn sớm nữa, mọi người mau chóng tan làm đi.”

Đồng nghiệp nữ kia lại bí mật hỏi Chu Mi: “Hay là cô nói cho chúng tôi biết chút đi, tại sao tâm trạng sếp Phó lại xấu thế? Mọi người chúng ta cùng nhau nghĩ cách giúp sếp Phó giải quyết.”

“Chắc là chúng ta thật sự không giúp được đâu.” Chu Mi trả lời như vậy.

Cởi chuông cần tìm người buộc chuông, bọn họ đâu phải là Du Ân, vì vậy không ai giải sầu cho Phó Đình Viễn được.

Đồng nghiệp nữ kia thấy vẻ mặt này của Chu Mi, tức khắc đã đoán ra: “Tôi đoán… tám phần là vấn đề tình cảm.”

Đồng nghiệp nam bên cạnh giơ tay: “Cái này tôi biết, nếu như là vấn đề tình cảm, vậy thích ai thì cứ cố hết sức theo đuổi, cho dù sau này không có kết quả nhưng ít nhất cũng không cần phải tiếc nuối, không phải sao?”

Đồng nghiệp nam này nói xong lại khó hiểu vò đầu bứt tai: “Nhưng mà dựa vào các phương diện điều kiện của sếp Phó, có lẽ muốn cô gái như thế nào thì tùy tiện vẫy tay là có được ngay chứ nhỉ, sao lại còn gặp phải rắc rối tình cảm?”

Những người khác cũng gật đầu lia lịa tỏ vẻ phụ họa: “Đúng đấy, sao mà sếp Phó lại có thể gặp rắc rối trong tình cảm được.”

Chu Mi cũng muốn biết tại sao nhưng ông chủ của bọn họ đúng là đã gặp phải rồi.

Hơn nữa lại còn thua trong tay người vợ cũ, hơn nữa vợ cũ của anh còn là người mà anh đã từng không yêu thương chút nào.

Đồng nghiệp nữ kia còn muốn lôi kéo Chu Mi nói thêm gì đó, vừa ngước mắt lên bất chợt thấy Phó Đình Viễn đã tới bên ngoài văn phòng sếp tổng từ lúc nào không biết.

Dọa cô ta sợ tới mức xây xẩm mặt mày, vội buông Chu Mi ra, cung kính cúi mắt gọi to: “Sếp Phó.”

Thuận tiện trong lòng nhanh chóng nghĩ lại xem vừa rồi mình có nói xấu Phó Đình Viễn cái gì không, tránh lại bị Phó Đình Viễn xử phạt.

Ai ngờ Phó Đình Viễn không nói câu nào, trực tiếp sải chân bước đi, mọi người ai nấy đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Phó Đình Viễn đột nhiên xuất hiện khiến cho Chu Mi cũng hoảng sợ theo, lúc này cô ta vội vàng tạm biệt các đồng nghiệp khác, rảo bước đuổi theo Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn đang đứng chờ thang máy, Chu Mi đứng bên cạnh anh kêu một tiếng: “Sếp Phó…”

“Vừa rồi các đồng nghiệp chỉ nói đùa thôi…” Chu Mi cảm thấy mình cần phải nói tốt vài câu cho bọn họ, dẫu sao tâm trạng ông chủ bọn họ mấy ngày nay đều không tốt.

Phó Đình Viễn lạnh nhạt nói: “Tôi mới đi ngang qua thôi.”

Ý tại mặt chữ, anh không nghe thấy lời bọn họ nói.

Nhưng mà tuy ngoài miệng nói là như vậy nhưng nhân viên nam kia nói “thích ai thì cứ cố hết sức theo đuổi, cho dù sau này không có kết quả nhưng ít nhất cũng không cần phải tiếc nuối”, những lời này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu anh.

Đời này anh chưa từng theo đuổi ai, hoàn toàn không biết phải theo đuổi người ta như thế nào.

Lúc trước anh và Thẩm Dao ở bên nhau cũng không hề cố ý theo đuổi hay lấy lòng gì, bởi vì Thẩm Dao có thiện cảm với anh, sau khi bọn họ gặp nhau vài lần liền thuận theo tự nhiên mà qua lại với nhau.

Với cả, chỉ cần theo đuổi cho dù không có kết quả cũng không sao ư?

Tính cách của anh không cho phép xảy ra chuyện như vậy, nếu như theo đuổi vậy thì nhất định phải thành công.

Chu Mi nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh của Phó Đình Viễn, lặng lẽ thở nhẹ một hơi, anh không nghe được bọn họ nói gì là được.

Phó Đình Viễn lái xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, anh không tự chủ cho xe chạy tới chỗ của Du Ân.

Nhưng lúc ở trước một ngã rẽ, anh lại đánh tay lái rẽ hướng rời đi.

Cô vừa mới trở lại, bây giờ chắc chắn rất mệt mỏi, dù sao ngày mai ở hội ký tên của Diệp Văn cũng sẽ gặp được cô, có lời gì để đến mai nói cũng vẫn kịp.

Du Ân về đến nhà đã rất khuya, cô thu dọn hành lý một chút rồi đi tắm rửa, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi. Suốt chặng đường đi bôn ba thật sự cũng rất mệt.

Mà sau khi Du Ân tới nhà, trong chiếc xe van đậu dưới lầu nhà cô chợt vang lên tiếng nói chuyện.

Trong xe van là một tên côn đồ tóc vàng đang nói chuyện với người trong điện thoại: “Cô Phó, cô gái mà cô bảo chúng tôi theo dõi vừa mới quay về rồi.”

“Tốt lắm.” Giọng nữ trong điện thoại truyền đến ác độc mà thâm hiểm: “Vậy các anh tiếp tục đợi, sau khi cô ta ra ngoài thì trói cô ta lại cho tôi, tất cả làm theo kế hoạch lúc trước.”

“Được.” Tên tóc vàng vui mừng đáp: “Bảo đảm sẽ làm tốt chuyện này cho cô xem.”

Sau khi cúp điện thoại, tên tóc vàng nói với đồng bọn: “Lần này chúng ta phải làm cho tốt, được một đống tiền đấy chứ đùa.”

Đồng bọn vội gật đầu không ngừng đáp lời: “Đúng vậy đúng vậy, nghĩ tới đống tiền kia tao dám liều cả mạng ấy.”

Tên tóc vàng lại nheo mắt nói: “Cô Phó nói rồi, sau khi chúng ta bắt người xong còn có thể hưởng thụ con nhỏ xinh đẹp kia, vừa rồi mày có nhìn thấy không? Dáng vẻ đó không phải dạng xinh xắn bình thường đâu, chơi với nó chắc chắn rất sướng.”

Đồng bọn của tóc vàng nhe răng cười: “Tao còn thấy da thịt con nhỏ đó trắng sáng cả lên, cặp chân vừa thon vừa dài.”

Tên này vừa nói cả người vừa run lẩy bẩy, đáy mắt toàn là vẻ đáng khinh: “Tao vừa nghĩ tới cặp chân này mà vắt lên eo tao, nháy mắt đã có phản ứng.”

Tên tóc vàng vỗ đốp một cái lên vai đồng bọn, hai người trốn trong xe bật cười lớn tiếng không hề có ý tốt.

Hội ký tên của Diệp Văn được tổ chức vào mười giờ sáng, đúng chín giờ rưỡi Du Ân ra ngoài.

Chỗ cô ở cách tiệm sách Tân Hoa tổ chức hội ký tên một đoạn, cô phải đi tàu điện ngầm qua đó.

Lúc ra khỏi tiểu khu đi đến trạm tàu điện ngầm, cô cứ cảm thấy dường như đằng sau có chiếc xe cứ đi theo cô. Lúc đầu cô không để tâm lắm, cảm thấy giữa ban ngày ban mặt sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Sau đó cô càng nghĩ càng thấy không ổn chút nào, mắt thấy phía trước phải đi qua một đoạn đường không người, cô vội tăng tốc chạy nhanh hơn.

Mà chính vào lúc này, chiếc xe van đi đằng sau cô đột nhiên lao lên chặn đường phía trước của cô, cô không kịp kêu la gì thì một người đàn ông cường tráng đã từ trong xe nhảy xuống bịt miệng cô lại, lôi cô vào trong xe.

Chiếc xe van nhanh chóng đóng cửa lại lao nhanh đi, còn Du Ân vì bị người đàn ông bịt miệng bằng chiếc khăn tẩm thuốc mê đã lập tức tối sầm mặt mũi, hôn mê bất tỉnh.

Chín rưỡi, Phó Đình Viễn đến đúng giờ gặp mặt Diệp Văn ở tiệm sách Tân Hoa.

Diệp Văn vẻ ngoài văn nhã, đeo một gọng kính mạ vàng, thoạt nhìn rất có vẻ thanh cao ưu nhã của người trong giới văn học.

Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Phó Đình Viễn thật lòng muốn mua bản quyền cuốn sách mới ra của Diệp Văn, còn Diệp Văn cũng rất tán thưởng phong cách làm việc của Phó Đình Viễn.

Nói đến cuối cùng, Diệp Văn lại đưa ra thêm vài yêu cầu: “Có điều tôi có vài chuyện quan trọng phải nói rõ ràng trước, bởi vì tình hình sức khỏe của vợ tôi nên nhiệm vụ làm biên kịch chuyển thể thành phim này tôi không thể nào đảm nhận được.”

“Hơn nữa, biên kịch mà các anh tìm phải trải qua bài kiểm tra bản thảo của tôi mới được. Tôi rất trân quý danh dự của mình, không hi vọng tác phẩm của tôi bị biên kịch không có thực lực tùy tiện nhào nặn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.