Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 119: Chương 119: Lần đầu phiền lòng rối trí




Tầng trên cùng toà công ty Phó thị.

Trước khi tan làm, Chu Mi đến văn phòng của Phó Đình Viễn để kiểm tra lịch trình ngày mai.

“Mười giờ sáng mai, ở lầu một của nhà sách Tân Hoa xã Giang Thành, sẽ là buổi họp báo sách mới của thầy Diệp Văn, giờ hẹn với ông ấy là chín giờ rưỡi.”

“Nói cách khác, anh có nửa tiếng để nói chuyện với ông ấy.”

Tiểu thuyết của Diệp Văn bán rất chạy, sau khi được chuyển thể thành phim truyền hình, bộ nào cũng nổi như cồn.

Cuốn sách mới này là cuốn tiểu thuyết đầu tiên của Diệp Văn sau khi ông ấy trở lại, Phó Đình Viễn định mua bản quyền để quảng bá nó một cách toàn diện, để thể hiện thành ý của mình, anh cũng đưa ra mức giá khá cao cho Diệp Văn.

Phó Đình Viễn gật đầu biểu thị anh biết rõ lịch trình lần này, Chu Mi nói thêm: “Đúng rồi, trước đây Du Ân nói rằng cô ấy rất thích sách của thầy Diệp Văn, Tô Ngưng đã tặng vé của buổi ký tên rồi, ngày mai chắc chắn cô ấy sẽ đến.”

Phó Đình Viễn sững người một lúc, sau đó cau mày hỏi: “Cô ấy thích sách của Diệp Văn ư?”

Anh chưa từng biết cô có sở thích này, nhưng trong ấn tượng của anh, cô có vẻ rất thích đọc sách.

Đa phần khi rảnh rỗi cô sẽ ôm sách đọc, đôi khi là trên ghế sofa, đôi khi là trên ghế dài ngoài ban công, đôi khi là bên cạnh cửa sổ đầy nắng ấm trong thư phòng.

Chu Mi trả lời: “Đúng vậy, Du Ân cũng nói rằng thầy Diệp Văn luôn là thần tượng và là tấm gương của cô ấy, cô ấy hy vọng một ngày nào đó sẽ trở thành một nhà văn nổi tiếng và biên kịch thành công như Diệp Văn.”

Phó Đình Viễn: “...”

Cô thật sự rất kỳ lạ, những cô gái khác theo đuổi nam minh tinh, cô lại ngưỡng mộ một người đàn ông trung niên như Diệp Văn.

Cũng may là Diệp Văn đã có gia đình, nếu không anh thực sự sẽ không có ấn tượng tốt về Diệp Văn.

Anh cụp mắt xuống, thản nhiên hỏi: “Cô ấy về rồi à?”

“Vâng.” Chu Mi nói: “Có vẻ là bay tối nay.”

Phó Đình Viễn ừ một tiếng mà không nói thêm gì, Chu Mi lại nói thêm: “Bây giờ họ chưa kết hôn, có lẽ vì vậy mà cô ấy không cần phải ở đó mọi lúc.”

Hai chữ “kết hôn” này khiến lồng ngực Phó Đình Viễn thắt mạnh lại.

Lúc này, Chu Mi đột nhiên kêu lên: “Sếp Phó, anh nghĩ họ có vì không để mẹ của sếp Chung ra đi không nuối tiếc mà nhanh chóng đăng kí kết hôn không?”

Chu Mi không biết rằng Du Ân và Chung Văn Thành lúc này đang giả làm tình nhân, mục đích là để mẹ Chung ra đi mà không hối tiếc gì.

Cô ta nghĩ rằng Du Ân đã thực sự rung động trước Chung Văn Thành, vậy nên cô đang yêu Chung Văn Thành một cách nghiêm túc.

Nghĩ đến tình tiết kịch tính éo le thường xuất hiện trong mấy bộ phim truyền hình, Chu Mi không khỏi có những lo lắng này.

Lời nói của Chu Mi cũng cảnh tỉnh mạnh vào ngực Phó Đình Viễn, lần đầu tiên sau ba mươi hai năm, anh hoảng sợ.

Nhất thời bối rối, tim đập nhanh hơn khiến cây bút đang dùng để ký tên trên tay cũng khẽ run.

Chuyện mà Chu Mi nói không phải không có khả năng.

Ví dụ như ban đầu khi anh chịu thoả hiệp để kết hôn với Du Ân cũng là vì bệnh của ông cụ!

Lúc đó ông cụ phải làm một cuộc đại phẫu, bác sĩ nói có thể không xuống bàn mổ được nên người nhà cần chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Chính vì như vậy mà ông cụ đề ra việc mong anh mau chóng kết hôn, tuy rằng lúc đó anh và Thẩm Dao đang quen nhau, nhưng trong lòng anh không nghĩ gì nhiều về chuyện kết hôn.

Nhưng ông cụ nói rằng ông muốn nhìn thấy anh yên bề gia thất trước khi ông lên bàn mổ, nếu ca mổ thất bại, ông cũng không còn gì hối hận.

Vì điều này nên anh đã thỏa hiệp, tìm Thẩm Dao để bàn chuyện kết hôn.

Ai ngờ Thẩm Dao lại khóc lóc nói không muốn kết hôn sớm như vậy, còn nói muốn dấn thân vào giới giải trí, kết hôn rồi sẽ không ai muốn mời cô ta nữa.

Thẩm Dao cũng nói rằng cô ta không muốn trở thành một người phụ nữ bình thường như bao người phụ nữ khác, không muốn phụ thuộc vào cha cô ta và cả anh trong suốt quãng đời còn lại của mình.

Thẩm Dao từ chối kết hôn, hai người chia tay.

Sau đó, anh bị cha con Dư Thế Quần bày mưu, họ gài bẫy đưa Du Ân lên giường anh.

Họ thậm chí còn đưa Du Ân đến bệnh viện để gặp ông cụ vào ngày hôm sau, ông cụ lập tức đập bàn quyết định để anh kết hôn với Du Ân.

Ban đầu đương nhiên anh không đồng ý, bèn đi tìm ông cụ để cãi lý.

Ông cụ nói rằng ông sẽ không nhìn nhầm người, Du Ân sẽ là một người vợ tốt.

Bây giờ, tình tiết y hệt như vậy lại được diễn lại lần nữa nhưng nam chính của câu chuyện đã không còn là anh nữa.

Khi biết Du Ân và Chung Văn Thành hẹn hò, mặc dù rất khó chịu nhưng anh không cảm thấy nguy hiểm gì mấy.

Không biết anh bị làm sao mà cứ cảm thấy Du Ân và Chung Văn Thành sẽ không quen nhau lâu được.

Nhưng nếu họ kết hôn, anh sẽ chẳng còn lại tí cơ hội nào cả...

Chu Mi thấy biểu hiện của sếp nhà mình không đúng lắm, vội vàng nói: “Tôi chỉ đoán mò thôi.”

Phó Đình Viễn tiếp tục làm việc mà không ngẩng đầu lên: “Không có chuyện gì nữa thì cô có thể tan làm.”

Gật đầu xong, Chu Mi lặng lẽ đi ra, đang đi ngang phòng ban giám đốc bên ngoài thì bị một nữ đồng nghiệp chặn lại.

Nữ đồng nghiệp kéo cô ta lại, nhỏ giọng hỏi: “Trợ lý Mi, tâm trạng của sếp chúng ta hôm nay có tốt hơn chút nào không?”

Mặc dù Chu Mi và Chu Nam là trợ thủ đắc lực của Phó Đình Viễn, nhưng do quy mô của Phó thị quá lớn nên dưới hai người họ còn có ban giám đốc gồm mấy mươi người nữa.

Lúc này nữ đồng nghiệp kéo Chu Mi lại hỏi, những người khác trong ban cũng nhìn sang Chu Mi.

Chu Mi có chút bất lực, dường như cả ngày hôm nay mọi người đều cảm nhận được tâm trạng không tốt của Phó Đình Viễn, hơn cả tâm trạng này của anh đã tạo nên một bóng đen tâm lý nghiêm trọng cho họ.

Nhưng dù bất lực, cô ta cũng chỉ có thể chọn cách nói ra sự thật: “Rất tiếc phải nói rằng những ngày tháng bi thảm của chúng ta sẽ còn tiếp diễn trong tương lai.”

Phòng ban giám đốc lập tức vang lên một loạt tiếng ai oán.

Đồng nghiệp nữ giữ Chu Mi lại bỗng buồn bã nói: “Trợ lí Mi, hôm nay lúc họp tôi chỉ in thiếu một bản tài liệu mà sếp Phó bảo tôi chép tay lại hết!”

Một nam đồng nghiệp bên cạnh cũng khóc than: “Tôi chỉ vô tình ngáp một cái, sếp Phó nhìn thấy thì nói tôi thuộc kiểu cực kỳ thiếu vận động, dắt tôi đến phòng gym công ty tập một buổi kịch liệt, cơ đùi tôi bây giờ còn đang run bần bật đây.”

Một nam đồng nghiệp khác cho biết: “Trong giờ nghỉ trưa, tôi đang nói chuyện điện thoại với bạn gái ở quán bar ngoài trời trên nóc sân thượng, đột nhiên, tôi cảm thấy ớn lạnh từ phía sau. Tôi quay lại nhìn thì thấy sếp Phó đang đanh mặt lườm tôi.”

“Tôi nghĩ thầm chẳng lẽ tôi yêu đương cũng phạm luật hay gì? Công ty cũng chẳng quy định không được yêu đương mà, hơn nữa tôi nói chuyện trong giờ nghỉ, không chiếm dụng thời gian làm việc.”

Chu Mi bật cười, thầm nghĩ anh ta và bạn gái ngọt ngào vậy thì khéo là chọc tức sếp họ rồi ấy mà.

Nữ đồng nghiệp ban nãy đặt kỳ vọng lên người Chu Mi: “Cô nhìn đi, nhìn kĩ đi trợ lí Chu ơi, ban tổng giám đốc của chúng ta bây giờ oán khí ngút trời, cô và trợ lí Nam mau nghĩ cách dỗ sếp Phó đi, làm quý ngài ấy vui rồi chúng ta mới an ổn qua ngày được đúng không?”

Chu Mi bóp trán thở dài một hơi nói: “Lần này tôi và Chu Nam dỗ không được rồi.”

Nếu Phó Đình Viễn buồn phiền vì công việc, cô ta và Chu Nam đều có thể tăng ca cả đêm để đưa phương án hoàn hảo nhất đến Phó Đình Viễn, nhưng bây giờ Phó Đình Viễn đang sầu muộn vì chuyện tình cảm, họ giúp kiểu gì đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.