Nghĩ đến đây, Hứa Hàng xoay người nhanh chân chạy vọt vào nhà.
Đêm nay anh ta muốn mình sẽ là người ở bên Tống Nghênh, quyết không rời cô ta nửa bước, không cho cô ta có cơ hội giao du với Chu Dật.
Hứa Hàng vừa đặt chân vào nhà, Dịch Thận Chi đã nhìn anh ta nói: “Cậu là người tới cuối cùng, đến muộn, tự phạt ba ly.”
Hứa Hàng không nói lời nào, anh ta tiến lên bưng ly rượu, ngửa đầu uống liên tục ba ly.
Dịch Thận Chi ngớ ra không kịp phản ứng, anh ta nói như vậy chỉ để trêu ghẹo Hứa Hàng một chút mà thôi, chứ cũng không có ý định để Hứa Hàng phải uống liền ba ly rượu như thế.
Mà Phó Đình Viễn ngồi một bên hơi nhíu mày, nhắc nhở Hứa Hàng: “Cậu có chắc tửu lượng của mình có thể chống đỡ nổi ba ly rượu đó không?”
Vì tính chất công việc nên Hứa Hàng không hút thuốc uống rượu, đặc biệt là rượu, vì không biết chắc rằng trong đêm đó bản thân sẽ bị triệu tập khẩn cấp đến bệnh viện để thực hiện các cuộc giải phẫu lúc nào.
Cũng vì lẽ đó nên nhóm người Phó Đình Viễn trước giờ vẫn luôn nghĩ tửu lượng Hứa Hàng chỉ ở mức trung bình. Chưa kể, tửu lượng cũng cần phải có thời gian rèn giũa mới tốt lên được, anh và Dịch Thận Chi hàng năm chinh chiến nơi thương trường, phải xã giao rất nhiều. Nhiều năm tiếp khách, dù xuất phát điểm là người không uống được đi nữa thì dần cũng tôi luyện ra thôi.
Quả nhiên, ngay lập tức, Hứa Hàng giơ tay bóp bóp trán mình, cậy mạnh nói: “Tôi không sao hết.”
Tửu lượng của Hứa Hàng thực sự chỉ ở mức trung bình, nhưng mới vừa rồi bị Tống Nghênh chọc giận nên nhất thời có hơi xúc động.
Hứa Hàng uống liền một hơi hết ba ly rượu, mà Tống Nghênh ngồi một bên thì vẫn chưa thèm liếc anh ta lấy một cái, ngược lại còn cười nói với Du Ân: “Mau giới thiệu tôi với cậu bé đẹp trai nhanh đi.”
Hứa Hàng: “…”
Muốn uống thêm ba ly nữa thì phải làm sao?
Du Ân biết quá khứ Tống Nghênh và Hứa Hàng có gì đó, nhưng lần trước cô có hỏi Hứa Hàng rằng có phải anh ta có ý gì đó với Tống Nghênh không, kết quả Hứa Hàng phủ nhận.
Vậy nên Du Ân cũng mặc kệ cảm nhận của Hứa Hàng, bắt đầu giới Thiệu Tống Nghênh với Chu Dật: “Cô ấy là Tống Nghênh, là bác sĩ khoa Tâm lý bệnh viện Giang Thành.”
“Chào bác sĩ Tống, tôi là Chu Dật.” Lúc Chu Dật cười, dáng vẻ trông rất mê người, quả không hổ danh idol xuất thân từ nhóm nhạc nam, từ ngoại hình đến sức hút đều khiến người ta phải lóa mắt.
“Xin chào.” Tống Nghênh cũng nhướng mày nở nụ cười tươi rói: “Nói ra có hơi xấu hổ chút, nhưng tôi là fan của cậu đấy.”
Chẳng ai quy định phụ nữ ba mươi tuổi là không thể yêu thích những chàng trai trẻ hai mươi tuổi cả, có những người còn lớn hơn tuổi cô ta, nếu không thì các tiết mục của nhóm nhạc nam và nhóm nhạc nữ đâu được rực rỡ náo nhiệt như vậy.
Câu nói của Tống Nghênh vừa dứt ra khỏi miệng, Hứa Hàng đã không khách khí gì mà đáp lại: “Biết rõ là xấu hổ rồi còn nói?”
Du Ân, Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi biết chuyện quá khứ giữa Tống Nghênh và Hứa Hàng, nên phản ứng của Hứa Hàng với họ cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Duy chỉ có Chu Mi và Tô Ngưng là kinh ngạc không thôi, hai người đồng thời đưa mắt nhìn về phía Hứa Hàng.
Trong ấn tượng hai người, Hứa Hàng luôn là hình ảnh một bác sĩ ôn tồn lễ độ tinh anh, lời nói cử chỉ đa phần đều rụt rè lịch sự vô cùng, vậy sao giờ lại nói ra mấy lời không lễ độ đó với Tống Nghênh? Chưa kể, Tống Nghênh người ta cũng là một nữ bác sĩ hẳn hoi.
Về phần Tống Nghênh, cô ta không để ý tới mấy lời Hứa Hàng đang nhằm vào mình, thay vào đó là mỉm cười móc điện thoại ra nhìn Chu Dật nói: “Có thể chụp chung một tấm ảnh không?”
Khuôn mặt Hứa Hàng đã hoàn toàn cháy đen.
Người phụ nữ này thật sự bản lĩnh đấy!
Mà tất nhiên, Chu Dật không từ chối yêu cầu của Tống Nghênh: “Không thành vấn đề.”
Dứt lời, Chu Dật lập tức đi tới bên cạnh Tống Nghênh, Tống Nghênh đưa điện thoại cho Du Ân, kêu cô chụp giúp họ một tấm ảnh chung.
Du Ân cảm nhận được tầm mắt ai oán của Hứa Hàng đang bắn về phía cô như một thanh kiếm sắc bén, cô đứng vững trước áp lực từ ánh mắt của Hứa Hàng, nhanh chóng chụp giúp mấy tấm ảnh.
Thời điểm chụp ảnh, khoảng cách giữa Tống Nghênh và Chu Dật rất gần, khuôn mặt cô ta tươi cười xán lạn khiến Hứa Hàng tức đến mức phải quay mặt đi chỗ khác.
Du Ân chụp xong thì trả điện thoại di động lại cho Tống Nghênh, nhưng Chu Dật đột nhiên giữ chặt cô lại, nói: “Bác sĩ Tống, phiền cô chụp giúp tôi và chị Du Ân mấy bức ảnh.”
Lần này lại đổi sang sắc mặt Phó Đình Viễn trở nên khó coi.
Buổi tụ tập đêm nay chẳng lẽ là phương tiện cho bọn họ theo đuổi thần tượng và chụp ảnh chung sao?
Tống Nghênh tất nhiên sẽ vui vẻ đồng ý, Du Ân đứng bên cạnh Chu Dật, cậu hơi cúi người về trước ra vẻ dò xét, nói: “Chụp như vậy lên hình mặt sẽ nhỏ hơn.”
Phó Đình Viễn cảm thấy khắp người nổi toàn da gà..
Giờ mấy người trẻ tuổi kiểu này sao không đi lo chuyện làm ăn nghiêm túc hả, cả ngày chỉ biết học cách chọc phụ nữ vui.
Sau khi Tống Nghênh chụp xong ảnh cho bọn họ, cô lại nhìn Chu Dật cười kháng nghị: “Sao lúc nãy khi chụp ảnh với tôi, cậu không cúi người ra trước để mặt tôi trông nhỏ hơn?”
Điệu bộ ghen tị này của Tống Nghênh làm Hứa Hàng suýt tức chết, anh ta cười khẩy nhìn Tống Nghênh nói: “Bác sĩ Tống, nếu để lãnh đạo bệnh viện nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không biết là đã đủ điều kiện để khai trừ chưa nhỉ?”
Tống Nghênh đối mặt với tầm mắt anh ta, ra vẻ khó hiểu hỏi: “Tôi làm sao à?”
“Không biết kiêng dè.” Hứa Hàng vốn định nói rằng không tuân thủ chuẩn mực đạo đức của phụ nữ, nhưng may mắn là anh ta chưa nói.
Tống Nghênh trưng ra nét mặt vô tội: “Bệnh viện chúng ta có quy định nào là bác sĩ không thể theo đuổi thần tượng sao? Mà còn nữa, cũng có lãnh đạo nào nhìn thấy đâu đúng không?”
Hứa Hàng há miệng thở dốc nói không ra lời, anh ta chính là lãnh đạo cấp cao nhất của cô ta đấy, anh ta là người sở hữu bệnh viện mà.
Sau khi Tống Nghênh chấm dứt công cuộc theo đuổi thần tượng, cả đoàn người cùng ngồi xuống, cái gọi là party cũng chính thức bắt đầu, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.
Ngọn lửa tò mò đang cháy hừng hực trong lòng Tô Ngưng như muốn thiêu đốt cô ấy, cô ấy lướt qua Hứa Hàng một cái, sau đó lại quay sang nhìn Tống Nghênh, mở miệng hỏi: “Bác sĩ Hứa, bác sĩ Tống, hai người quen biết sao?”
“Không quen biết!”
“Quen biết.”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, người nói không quen biết chính là Hứa Hàng, qua giọng nói không biết anh ta đang giận dỗi ai đó.
Còn người thẳng thắn thừa nhận có quen, đương nhiên là Tống Nghênh.
Tô Ngưng trưng ra bộ mặt tôi hiểu rồi nhé, mở miệng nói: “Vậy hẳn là có quen.”
Hơn nữa giữa bọn họ chắc chắn từng có tình cảm mập mờ gì đó, mà người sau đó không thoát ra được chắc là Hứa Hàng.
Tống Nghênh cười nhạt giải thích với Tô Ngưng: “Tôi và bác sĩ Hứa đều làm việc tại bệnh viện Giang Thành, tất nhiên là phải quen rồi.”
Tống Nghênh đưa ra lời giải thích như vậy là muốn xóa sạch quá khứ giữa cô ta và Hứa Hàng, chỉ thừa nhận mối quan hệ đồng nghiệp hiện tại.
Tô Ngưng buông tay: “Cũng đúng.”
Thấy Hứa Hàng cả đêm chỉ ngồi tức giận, Dịch Thận Chi lại bày thêm chuyện làm Hứa Hàng đã rét vì tuyết lại giá vì sương, anh ta nhìn Tống Nghênh hỏi: “Bác sĩ Tống, cô có thể nói vì sao theo đuổi thần tượng Chu Dật không?”
“Mấy cậu trai trẻ bây giờ sức hút lớn như vậy, chúng tôi lớn tuổi rồi phải tìm hiểu rồi học theo mới được.”
Tống Nghênh không hề bủn xỉn từ ngữ mà khen Chu Dật: “Khuôn mặt đẹp trai, khí chất hơn người, năng lực làm việc cũng xuất sắc.”
“Cảm ơn bác sĩ Tống.” Chu Dật cong cong khóe môi để lộ nụ cười mê người, khiêm tốn nhận lời khen từ Tống Nghênh rồi nói: “Sau này tôi sẽ nỗ lực thêm nữa.”
Thành thực mà nói thì mấy lời khen ngợi của Tống Nghênh không phải nói quá, trong nhóm nhạc nam toàn những nghệ sĩ cùng tuổi, Chu Dật là một trong những gương mặt nổi bật nhất, thuộc hàng xuất chúng.
Ban đầu chỉ là hát và nhảy với tư cách ca sĩ, giờ đầu quân làm diễn viên, thành tích cũng gây được nhiều sự chú ý.
Mà bộ phim thanh xuân đô thị của cậu và Tô Ngưng nổi đình nổi đám vừa kết thúc, hình tượng chú chó săn nhỏ trong bộ phim đó đã khiến cậu trở nên nổi tiếng trong mùa hè, thu hút thêm được nhiều người hâm mộ.
Hứa Hàng khinh thường cười nhạt một tiếng, như thể năng lực nghề nghiệp của ai kia chẳng có gì đáng khen.
Anh ta và Phó Đình Viễn, còn cả Dịch Thận Chi nữa, có ai năng lực nghề nghiệp không mạnh chứ?
Mỗi người đều là người xuất sắc nhất trong từng ngành nghề của mình, Tống Nghênh còn không biết xấu hổ nói năng lực nghiệp vụ của Chu Dật xuất sắc, chẳng phải chỉ là ca hát với diễn kịch thôi sao? Còn không phải động não.
Chu Dật đó không phải có năng lực nghiệp vụ xuất sắc, mà là gương mặt kia xuất sắc!