Tô Ngưng trưng ra dáng vẻ xem kịch vui liếc mắt nhìn Hứa Hàng một cái, sau đó lại tiếp tục mở lời khen Chu Dật không ngớt miệng: “Là đồng nghiệp từng hợp tác chung với Chu Dật, tôi hoàn toàn tán đồng lời nhận xét của bác sĩ Tống, Chu Dật không phải chỉ ưu tú bình thường đâu.”
“Đúng không Du Ân?” Tô Ngưng cua qua Du Ân một chút, sau đó lại nói: “Mà đúng rồi, vai chó săn nhỏ mà Chu Dật hợp tác với tôi đó, chẳng phải là Du Ân hỗ trợ tuyển chọn sao.”
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng Tô Ngưng, Phó Đình Viễn đã đưa mắt nhìn về phía cô quan sát, thật không ngờ cô còn có ơn tri ngộ với Chu Dật, ha ha.
Còn nữa, lúc trước cô đã chọn vai diễn này cho Chu Dật, vậy xem ra cô cũng rất yêu thích Chu Dật.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phó Đình Viễn bỗng chua như giấm.
Chu Dật cũng nhìn về phía Du Ân, trong ánh mắt cậu toàn bộ đều là sự thâm tình, mở miệng nói: “Đúng vậy, chị Du Ân là người đã trao cơ hội cho tôi.”
“Không có không có.” Du Ân vội vàng phủ nhận: “Tôi chỉ nhìn từ góc độ của một biên kịch mà thôi, cảm thấy cậu phù hợp với vai diễn, để có được thành tựu như hiện giờ cũng là cậu tự nỗ lực mà có được.”
Du Ân nghe nói sau khi Chu Dật trúng tuyển nhân vật này, cậu đã tìm thầy giáo chuyên môn học diễn xuất, hơn nữa, qua mỗi thước phim, từng động tác nhỏ của cậu hay mỗi một ánh mắt đều được tái hiện với dụng ý rất rõ ràng.
Dịch Thận Chi quay ra hỏi Chu Mi ngồi phía đối diện, điệu cười lười biếng tùy ý: “Mi Mi, cô có theo đuổi thần tượng không?”
Chu Mi không do dự gì mà lập tức trả lời: “Có.”
Dịch Thận Chi: “...”
Cô ta thoạt nhìn trông lạnh lùng, đơn thuần, không giống vẻ ngốc nghếch không lý trí lắm.
Chu Mi hờ hững nói: “Thần tượng tôi là sếp Phó.”
Tức khắc, nét mặt Dịch Thận Chi thay đổi thành vẻ một lời khó nói hết, anh ta tiện miệng đi thăm dò cô ta làm gì, giờ chẳng phải tự khiến mình trở nên ngột ngạt sao?
Thần tượng của cô ta là anh em mình, thật khiến người ta đố kỵ.
Có điều anh ta vẫn dùng nét mặt thản nhiên nói: “Hóa ra cô thích kiểu người thuộc giới tinh hoa thành đạt như chúng tôi.”
Anh ta cố ý bẻ sở thích của cô về phía mình, Chu Mi cười nhìn anh ta đáp: “Tôi chủ yếu là đánh giá cao thái độ của sếp Phó với các mối quan hệ.”
Dù cuộc hôn nhân của Phó Đình Viễn và Du Ân tan vỡ một phần là vì mối quan hệ không rõ ràng giữa Thẩm Dao và Phó Đình Viễn, nhưng bản thân Chu Mi là một trợ lý đắc lực của Phó Đình Viễn, cô ta hiểu rõ anh không phải người một chân đạp hai thuyền.
Trong cuộc hôn nhân dài ba năm cùng Du Ân, nguyên nhân sâu xa khiến Phó Đình Viễn quyết định không làm rõ mối quan hệ giữa Thẩm Dao và anh là vì giận dỗi, làm như vậy đúng thực là rất có lỗi với Du Ân, nhưng thành thật mà nói, anh đối với Thẩm Dao không có bất kỳ hành vi khác người nào.
Tuy nhiên, vụ bê bối vòng hoa của Dịch Thận Chi trong quá khứ vẫn chưa bao giờ kết thúc, hơn nữa chính anh ta cũng thừa nhận, anh ta không có ý định kết hôn.
Mà có một vĩ nhân của chúng ta đã từng nói, yêu nhau mà không lấy kết hôn làm điểm đích thì đều là lưu manh chơi đùa phụ nữ.
Mà thái độ của Dịch Thận Chi trong chuyện tình cảm hiển nhiên là lưu manh đùa giỡn với phụ nữ, điểm này hoàn toàn khác với Phó Đình Viễn.
Mặc dù câu nói này của Chu Mi thật sự chỉ tính là nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Dịch Thận Chi lại bị những lời này của cô đâm thẳng vào trái tim bé nhỏ dễ tổn thương, hóa ra... Chu Mi ghét bỏ anh ta.
Tô Ngưng ngồi một bên che miệng cười trộm, thuận tiện buông lời trêu ghẹo Chu Mi: “Chu Mi, cô cũng đừng đánh giá cao thái độ của sếp Phó với các mối quan hệ quá, vì anh ta chỉ biết quý trọng khi đã mất đi thôi.”
Tô Ngưng nói xong thì nở nụ cười trước, thư thả rước lấy cái trừng mắt lạnh lùng của Phó Đình Viễn.
Cũng may Tô Ngưng lại nhanh chóng tiếp chuyện mọi người: “Nào nào, mọi người mau ăn uống no say đi, đừng bàn chuyện tình cảm nữa, lại thêm đau buồn.”
Xem như Tô Ngưng đã nhận ra, đêm nay, người trong căn phòng này, ngoài cô ấy ra thì những người khác đều có nhiều hoặc ít, nói chung là muôn hình vạn trạng kiểu mơ hồ trong tình yêu.
Nhưng mà, ngay lúc Tô Ngưng đang nghĩ rằng mình là người ngoài cuộc thì đột nhiên, người đại diện của cô ấy - Lâm San Ni gọi điện tới.
Giọng điệu của Lâm San Ni như sắp hỏng rồi vậy: “Bà cô của tôi ơi, cô và Chu Dật sao lại thành ra thế này?”
Tô Ngưng không hiểu chuyện gì: “Cái gì mà sao lại thế này?”
Lâm San Ni vội nói: “Có phóng viên chụp được ảnh cô và Chu Dật cùng ngồi vào một chiếc xe rồi chạy tới khu biệt thự, đến giờ vẫn chưa ra, vì thế người ta đang đồn hai người phim giả tình thật đấy.”
“Họ còn nói cái gì mà Chu Dật qua đêm ở phòng ngủ của cô, hai người cùng trải qua một đêm xuân.”
Tô Ngưng: “…”
Mấy tay phóng viên này cũng biết tưởng tượng quá, cô ấy và Chu Dật đúng thật là có ngồi chung xe đi vào khu biệt thự, nhưng hai người còn chưa tới cổng nhà cô ấy được bước nào đã phóng thẳng tới nhà Phó Đình Viễn rồi.
Còn cái gì mà qua đêm tại phòng ngủ của cô rồi cùng tận hưởng đêm xuân chứ, giờ bọn họ vẫn đang ăn cơm uống rượu đấy!
Lâm San Ni lại nói tiếp: “Giờ tin tức đã lên hot search luôn rồi, giờ cô định làm gì?”
Bộ phim đô thị của Tô Ngưng và Chu Dật vừa mới phát sóng xong, tình yêu hoàn mỹ trong phim của họ đã thu hút vô số người xem. Nếu giờ bị tuồn ra bê bối thế này, theo lý mà nói cũng không phải chuyện gì xấu, có thể nhân cơ hội đó lăng xê.
Nhưng Tô Ngưng kiên quyết nói: “Còn làm gì được bây giờ nữa? Dĩ nhiên là phải làm sáng tỏ rồi.”
Vốn dĩ lúc trước cô ấy đã cầm tiền của Chu Tường Ninh nên đã khiến anh ta sinh oán trách với mình, nếu giờ cô ấy lại vì muốn lăng xê bản thân mà chấp nhận để người ta đồn trong mối quan hệ với Chu Dật thì chẳng phải Chu Tường Ninh kia sẽ càng chán ghét cô ấy sao?
Cho nên suốt mấy năm trong giới giải trí, cô ấy vẫn luôn từ chối tất cả yêu cầu xào tai tiếng xào couple, cũng chính vì điều này mà cô ấy đã đắc tội với rất nhiều nhà làm phim và nhà đầu tư, chứ không thì cô ấy cũng không phải lăn lê bò lết nhiều năm như vậy mới dựa vào thực lực mà chậm rãi phát triển con đường sự nghiệp.
Lần này cũng như vậy, cô ấy phải làm sáng tỏ trước tiên.
Trước đây Lâm San Ni đều đứng về phía cô ấy, nhưng lần này Lâm San Ni lại có hơi dao động: “Thú thực, tôi cảm thấy…”
Lâm San Ni còn chưa nói xong đã bị câu nói của Tô Ngưng ngắt lời: “Tôi không cần cô cảm thấy, tôi chỉ cần tôi cảm thấy.”
Lâm San Ni: “...”
Vốn dĩ Lâm San Ni định nói, hiện giờ bộ phim đô thị của cô ấy đang là cú hit lớn, mối tình couple của cô ấy và Chu Dật cũng được hàng nghìn người hâm mộ của bộ phim vô cùng thích, nên có thể bỏ qua một vài nguyên tắc để quảng bá phim, nhưng Tô Ngưng đã từ chối thẳng thừng.
Mà người đại diện của Chu Dật cũng có chung suy nghĩ với Lâm San Ni, thật vất vả lắm Chu Dật mới trở nên nổi tiếng nhờ bộ phim ăn khách này, vậy nên người đại diện của cậu rất muốn nhân lúc nhiệt độ bộ phim vẫn còn nóng mà làm tăng thêm mức độ nổi tiếng cho Chu Dật.
Sở dĩ người đại diện của Chu Dật tình nguyện xào couple cũng vì đối phương là Tô Ngưng.
Người khác không nói, nhưng Tô Ngưng kia thật sự cả ngoại hình lẫn khí chất đều vô cùng xuất sắc, xinh đẹp không gì sánh được. Chưa kể, tốc độ nổi tiếng mà Tô Ngưng dốc sức tạo nên cũng đủ để nâng cao giá trị nhận diện cho Chu Dật.
Nhưng không ngờ, nói còn chưa kịp hai câu Chu Dật đã thẳng thắn từ chối lời đề nghị này, nói thẳng là muốn làm rõ tai tiếng với Tô Ngưng.
“Người tôi thích không phải cô ấy.”
“Tôi không muốn lấy tình cảm ra làm bẩn để kiếm chút ít lợi ích bẩn đó.”
Chu Dật trịnh trọng giải thích từng câu từng chữ, chọc giận người đại diện ngắt điện thoại.
Chu Dật và Tô Ngưng cùng nhận được điện thoại từ người đại diện, qua cuộc nói chuyện của bọn họ, mọi người cũng có thể đoán được đái khái nội dung chuyện xảy ra. Dịch Thận Chi lấy điện thoại ra xem mục hot search xong thì lập tức thở dài nói đầy ẩn ý: “Rõ ràng là nhiều người tụ tập thế này, chẳng lẽ chúng ta không xứng được gọi tên sao?”
Dịch Thận Chi vừa nói dứt lời, trong đầu Tô Ngưng lập tức nảy ra một ý kiến hay.
Cô ấy hưng phấn nhìn Dịch Thận Chi nói: “Sếp Dịch, vậy phiền anh giúp chúng tôi làm sáng tỏ mọi chuyện đi.”
“Chúng ta cùng chụp một bức ảnh tất cả tụ tập ăn uống, sau đó anh sẽ đăng lên kèm một đoạn status, cách làm sáng tỏ mọi chuyện thế này quả thực rất hoàn hảo!”