“Ý tưởng này không tồi.” Dịch Thận Chi vui vẻ bày tỏ đồng ý với đề nghị này của Tô Ngưng.
Loại chuyện cỏn con này, Dịch Thận Chi vẫn bằng lòng giúp.
“Tôi có lời muốn nói với chị.” Chu Dật đứng dậy kéo Tô Ngưng sang một bên, nghiêm mặt nói: “Tôi muốn tự mình làm rõ scandal này.”
Tô Ngưng thấp giọng nói: “Cậu sẽ không định nhân cơ hội này bày tỏ với Du Ân chứ?”
Không đợi Chu Dật nói gì, Tô Ngưng lại có lòng tốt nhắc nhở: “Nếu cậu làm như vậy, đầu tiên người đại diện của cậu với ông chủ công ty cậu có thể sẽ bóp chết cậu, kế tiếp có thể là Phó Đình Viễn sẽ giết chết cậu.”
Càng đừng nói đến hiện giờ Du Ân còn có một người bạn trai trên danh nghĩa là Chung Văn Thành.
Chu Dật mím môi, sau đó cụp mắt ảm đạm nói: “Tôi quả thật rất muốn làm như vậy, nhưng tôi cũng có cân nhắc đến cảm nhận của cô ấy.”
“Từ sau khi cô ấy về nước đã năm lần bảy lượt lên hot search, tôi không đành lòng đẩy cô ấy đến nơi đầu sóng ngọn gió.”
Cậu có thể không cần cả làng giải trí này, nhưng cậu không thể không quan tâm đến cảm nhận của Du Ân.
Du Ân mới vừa bộc lộ tài năng trong giới biên kịch, sau này còn có tương lai như gấm, cậu không thể hủy hoại cô được.
Nhưng cậu không muốn cứ phải đè nén tình cảm của mình như vậy, cậu cần một lần phát tiết qua miệng, không thể tỏ tình công khai thì tỏ tình gián tiếp cũng được, dù sao cứ để cô biết là được.
Tô Ngưng nhìn cậu một cái đầy sâu xa, trêu ghẹo nói: “Chà, không nhìn ra nhé, cậu còn biết đau lòng cho người khác cơ đấy.”
Chu Dật lại nghiêm túc nhìn cô ấy hỏi: “Có phải chị cũng thấy tôi quá trẻ tuổi, căn bản là không coi trọng tôi không?”
“Thế thì quả thật không có.” Tô Ngưng phủ nhận những lời Chu Dật nói: “Tôi chỉ cảm thấy, nếu không có Phó Đình Viễn, cậu và Chung Văn Thành đều có cơ hội.”
“Nhưng cậu biết không, hiện tại Phó Đình Viễn đã gia nhập chiến trường, phần thắng của cậu và Chung Văn Thành không lớn.” Tuy lời Tô Ngưng nói rất tổn thương người ta nhưng cũng đúng trọng tâm: “Dù sao cũng là người đã từng khắc ghi vào tim cô ấy rồi, nếu sau này Phó Đình Viễn có thể quý trọng cô ấy…”
Tô Ngưng không nói nốt câu sau đó, nhưng có ý gì hiển nhiên đã rất rõ ràng.
Lúc Du Ân mới vừa về nước, Tô Ngưng quả thật có cảm tình với Chu Dật và Chung Văn Thành, bởi vì cô ấy cảm thấy, bọn họ đều thật lòng với Du Ân, bất cứ một người nào cũng mạnh hơn tên đàn ông vô lương tâm Phó Đình Viễn kia.
Thời điểm đó Tô Ngưng cũng cho rằng đời này Phó Đình Viễn và Du Ân sẽ không bao giờ qua lại với nhau nữa, dù sao lúc ly hôn Du Ân cũng đã khiến anh mất sạch thể diện.
Nhưng cô ấy không nghĩ tới, Phó Đình Viễn sẽ vô liêm sỉ, thay đổi tính tình, lúc nào cũng dây dưa quấn quýt lấy Du Ân, muốn bao nhiêu chân chó là có bấy nhiêu chân chó, thậm chí có vài hành động đến Tô Ngưng cũng bị anh làm cho cảm động.
Chu Dật mở to mắt không phục nói: “Bất kể sau này cô ấy chọn ai, lúc tôi còn có thể theo đuổi cô ấy thì tôi vẫn muốn theo đuổi, tương lai tôi cũng không còn tiếc nuối gì nữa.”
Tô Ngưng đành phải hỏi cậu: “Vậy cậu định tỏ tình thế nào?”
Chu Dật nói: “Tôi muốn nói mấy câu, tình nhân trong mộng của tôi, cô ấy tài hoa hơn người, dịu dàng như nước, cô ấy có một đôi mắt biết cười, lúc cười rộ lên sẽ khiến cho người ta si mê, duyên dáng thướt tha, dịu dàng thanh nhã.”
Những thứ Chu Dật nói hoàn toàn không có một chút liên quan nào đến Tô Ngưng, bởi vì Tô Ngưng đẹp kiểu sắc bén, tuyệt đối không dịu dàng như nước, lại càng không đoan trang thanh nhã, cho nên người tinh ý vừa nghe là biết Tô Ngưng không phải tình nhân trong mộng trong miệng cậu, như vậy đương nhiên cũng sẽ làm rõ quan hệ của bọn họ.
Lại thêm Dịch Thận Chi tung ảnh chụp chung của mọi người, scandal cứ thế sụp đổ thôi.
Tô Ngưng tỏ vẻ bất mãn kháng nghị: “Nói cách khác, mấy cái đức tính tốt đẹp mà cậu nói tôi đều không có phải không?”
Chu Dật nở nụ cười: “Chị có thể nói bạch mã hoàng tử của chị thành thục ga lăng gì đó, tóm lại chỉ cần không có tí liên quan nào đến tôi thì chị cứ tùy ý mà viết, chửi bới tôi cũng không sao, chỉ cần làm rõ hai ta không có quan hệ gì là được.”
Tô Ngưng cảm thấy ý tưởng này của Chu Dật không tồi, bởi vì làm như vậy cô ấy cũng có thể đúng lúc gián tiếp thổ lộ với người đàn ông trong lòng mình.
Tuy anh ta còn đang ở nước ngoài xa xôi, nhưng cô ấy vẫn muốn cho anh ta thấy tâm ý của bản thân, đặt nền móng cho sự thắng lợi chờ ngày anh ta quay về.
Bao năm qua, cô ấy sợ anh ta quên mất mình, sợ cách đại dương bao la anh ta không nhìn thấy cô ấy, cho nên cô ấy cố gắng leo lên cao, vẫn leo cho tới vị trí đỉnh lưu như ngày hôm nay, leo đến đến vị trí mà chỉ cần có chút tin tức cô ấy cũng có thể lên hotsearch ngồi.
Tô Ngưng và Chu Dật ăn ý với nhau, sau khi vỗ tay nhau thì ai ôm di động của người nấy.
Năm phút đồng hồ sau, hai người đồng thời đăng weibo, nội dung bài đăng weibo của Chu Dật thì như trên, còn Tô Ngưng thì nói: Bạch mã hoàng tử của tôi, tuy hiện tại anh ấy còn đang ở bên kia đại dương xa xôi, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn chỉ có một người là anh ấy.
Tô Ngưng không hề cố gắng khắc hoạ hình tượng chàng bạch mã hoàng tử của mình, nhưng một câu ở bên kia đại dương xa xôi đã đủ loại trừ Chu Dật ra khỏi số đó rồi.
Sau khi hai người đều đăng weibo, trên mạng được một trận bàn tán sôi nổi, sau đó lại leo lên hot search.
Quần chúng ăn dưa vừa nhìn là biết, tình nhân trong mộng và bạch mã hoàng tử của hai người này cực hiển nhiên không phải đối phương, đây là đang làm rõ scandal cùng nhau qua đêm gì gì đó.
Không lâu sau, người rõ ràng ở thương giới nhưng lại thường xuyên lên đầu đề các trang báo giải trí vì lộ tai tiếng với các cô chủ nhà giàu hay các minh tinh là Dịch Thận Chi cũng up một bài weibo, giọng điệu cực kỳ ai oán: Rõ ràng là nhiều người cùng tụ tập mà, chúng tôi không xứng được có tên sao?
Bài Weibo còn đăng bổ sung thêm một tấm ảnh, bảy tám người đang tụ hội, có điều người trong ảnh chụp, ngoài Chu Dật Tô Ngưng còn có Dịch Thận Chi ra thì đều bị đánh Mosaic làm mờ mặt.
Phó Đình Viễn, Hứa Hàng, Tống Nghênh còn có cả đám người Du Ân Chu Mi, dù sao cũng không phải người thích xuất hiện trước công chúng.
Hơn nữa trong ảnh chụp Tô Ngưng và Chu Dật hoàn toàn không ngồi cùng nhau, như vậy thì không còn ai nghi ngờ gì về gian tình của Tô Ngưng và Chu Dật nữa, thế cũng đủ rõ ràng rồi.
Tâm trạng của Tô Ngưng và Chu Dật rất tốt, nhưng có người lại không vui nổi.
Người kia chính là Phó Đình Viễn, anh lấy di động nhìn bài weibo Chu Dật đăng lên.
Yểu điệu thướt tha, dịu dàng thanh nhã.
Anh biết người Chu Dật thổ lộ là Du Ân, hiện tại người trẻ đều có trình độ ngữ văn cao siêu vậy sao? Còn biết dùng mấy từ tốt đẹp như vậy?
Thật sự đáng giận.
Đương lúc anh cắn răng nghiến lợi, chỉ thấy Chu Dật cầm ly đứng lên, thâm tình tha thiết nói với Du Ân: “Chị Du Ân, em kính chị một ly.”
Du Ân cũng thấy bài weibo bày tỏ tình cảm của Chu Dật, cô cũng biết những từ ngũ Chu Dật dùng đều để hình dung cô, có điều cô lúc này rất mất tự nhiên, hơn nữa Phó Đình Viễn còn đang dùng ánh mắt kia nhìn cô, giống như cô sắp hồng hạnh vượt tường không bằng.
Chẳng qua cô vẫn cầm ly rượu đứng lên, nhẹ giọng cười nói: “Được.”
Sau khi chạm ly với Chu Dật, cô vừa định uống thì Phó Đình Viễn ngồi ở kế bên cách cô một Tô Ngưng bỗng nhiên đứng dậy cầm lấy ly rượu của cô, không nói hai lời đã ngẩng đầu uống sạch ly rượu.
Du Ân: “...”
Anh đang bị thần kinh gì vậy? Đó là ly rượu của cô mà!
Cô mới dùng ly kia uống vài ly rượu, anh vậy mà không ngại đã trực tiếp uống luôn.
Phó Đình Viễn uống rượu xong thì ngồi xuống, tất cả mọi người cho rằng anh muốn uống rượu thay Du Ân xong sẽ nói chút gì đó, ai ngờ anh lại làm như không có việc gì mà bật bật lửa của mình, chẳng nói chẳng rằng một câu.
Tình cảnh này xấu hổ quá.
Đương nhiên, người xấu hổ không phải Phó Đình Viễn, mà là Chu Dật.