Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 127: Chương 127: Không phải không có tiếc nuối




Chung Văn Thành ở đầu dây bên kia có vẻ không tin: “Thật sao?”

Du Ân trả lời: “Thật.”

Cô nói xong lại nhanh chóng chuyển chủ đề: “Bác gái bây giờ thế nào rồi?”

Giọng điệu của Chung Văn Thành có chút bất đắc dĩ: “Lúc này em mới rời đi được một ngày thôi, bà ấy đã nói rất nhớ em. Đứa con trai như anh dường như không có cảm giác tồn tại.”

Du Ân không nhịn được khẽ bật cười.

Phó Đình Viễn ngồi cạnh giường từ đầu đến cuối không nói được lời nào, toàn bộ quá trình đều nhìn Du Ân tương tác với Chung Văn Thành qua điện thoại.

Giờ khắc này, anh nhìn cô giãn mặt nở nụ cười vì lời nói của Chung Văn Thành, chợt cảm thấy cảm giác vạn tiễn xuyên tim cũng chỉ có thế.

Du Ân và Chung Văn Thành không nói chuyện lâu. Sau khi cúp điện thoại, cô nhận thấy ánh mắt của Phó Đình Viễn giống như lưỡi dao sắc bén, rơi thẳng vào mặt cô.

Cô nhắm mắt xuống giường, khi đứng yên tại chỗ hỏi Phó Đình Viễn: “Tôi không có việc gì, hẳn là có thể rời đi rồi chứ?”

“Có thể.” Phó Đình Viễn vừa mở miệng, bỗng nhận ra cổ họng mình khàn kinh khủng.

Khi Du Ân đi ngang qua anh còn nói: “Tôi đã chuyển tiền mua quần áo cho Chu Mi rồi.”

Giọng điệu của cô lạnh lùng và xa cách, như thể muốn hoàn toàn vạch rõ giới hạn với anh. Nếu không thì cô cũng sẽ không trả lại tiền cho anh dù đó chỉ là một bộ quần áo.

Du Ân nói xong bèn đi ra ngoài, Phó Đình Viễn mím môi đi theo sau.

Vì phải đến đồn cảnh sát ghi lời khai, Du Ân không còn cách nào khác đành phải ngồi xe của Phó Đình Viễn lại. Không còn cách nào nữa, Dịch Thận Chi và Chu Mi đã chạy lấy người rồi.

Chu Mi gửi một tin nhắn tới WeChat của Du Ân: Du Ân, tôi và sếp Dịch có công việc gấp. Tôi về trước nhé, buổi tối lại đi thăm cô.

Đối với việc Chu Mi và Dịch Thận Chi tại sao lại rời đi, đương nhiên là cố ý, tạo cơ hội cho Phó Đình Viễn và Du Ân ở riêng với nhau. Nếu không Du Ân nhất định sẽ ngồi xe của Chu Mi về.

Sau khi hai người rời khỏi phòng bệnh, vốn dĩ đang đợi ở hành lang. Chu Mi mặc bộ đồ công sở trang trọng, xuyên thấu qua cửa sổ hành lang nhìn ra bên ngoài không chớp mắt.

Mặc dù cuộc sống khó khăn từ nhỏ, nhưng điều đó không ngăn cản Chu Mi phát triển thành một người có vóc dáng cao gầy.

Bộ đồ ôm vừa vặn tôn lên những đường cong của cô ta, thướt tha yểu điệu.

Dịch Thận Chi đút hai tay trong túi quần, dựa vào cửa sổ. Tư thế lười nhác của anh ta trái ngược hẳn với vẻ nghiêm túc của Chu Mi.

Sau khi giương đôi mắt hoa đào quan sát Chu Mi từ trên xuống dưới, anh ta cười tủm tỉm nói: “Mi Mi, đã lâu không gặp, sao lại trở nên xinh đẹp như vậy?”

Trước đây, Dịch Thận Chi luôn trêu đùa Chu Mi như thế này. Nhưng đa số thời điểm, Chu Mi đều làm như không nghe thấy lời trêu đùa của anh ta.

Nhưng hôm nay Chu Mi cũng đã thay đổi sự im lặng trong quá khứ, quay lại nhìn về phía anh ta, thản nhiên nói: “Sếp Dịch, không phải anh sắp đính hôn rồi sao? Nói chuyện mập mờ với những người phụ nữ khác như vậy, vợ chưa cưới của anh sẽ không để ý đấy chứ?”

Dịch Thận Chi sững người một lúc, sau đó tức giận nói: “Má, ai nói tôi sắp đính hôn?”

Chu Mi thu lại tầm mắt, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trong miệng thấp giọng nói một câu: “Bên ngoài cũng đang lan truyền mà, không phải sao?”

Mấy ngày hôm trước, tin tức anh ta ăn tối cùng với cô tiểu thư nhà giàu kia còn lên cả top tìm kiếm.

Dịch Thận Chi oán giận nói: “Cô đi theo Phó Đình Viễn nhiều năm như vậy, chưa thấy chuyện giữa cậu ta và Thẩm Dao truyền ra ngoài như thế nào sao?”

Chu Mi thoáng ngạc nhiên quay lại nhìn anh ta. Anh ta tức giận nói: “Chỉ là do người nhà sắp đặt mà thôi, tôi không đồng ý.”

Những lời anh ta giải thích khiến cho sự chua xót trong lồng ngực của Chu Mi lập tức tan biến.

Cô ta thì thầm: “Xin lỗi.”

Nhưng một giây tiếp theo, lại nghe thấy Dịch Thận Chi hờ hững nói: “Tôi là người theo chủ nghĩa không kết hôn, làm sao có thể vì lợi ích của gia tộc mà thỏa hiệp kết hôn như thế được?”

“Kết hôn có gì hay ho? Bỏ ra tự do cả đời cho một người phụ nữ thì chẳng có lời chút nào.”

Chút niềm vui nho nhỏ trong lòng Chu Mi đột nhiên bị lời nói của anh ta dập tắt, dập tắt đến mức không còn chút tia lửa nào.

Cô ta cụp mắt xuống để che đi sự ảm đạm nơi đáy mắt. Đúng vậy, cũng đâu phải mình không biết con người anh ta luôn phóng túng và đa tình, sao có thể kết hôn chỉ vì một người nào đó được chứ.

Dịch Thận Chi đột nhiên lại hỏi cô ta: “Mi Mi, cô nói xem, những người khao khát kết hôn rốt cuộc trong lòng nghĩ như thế nào?”

Chu Mi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn anh ta, cười nói: “Có lẽ là do trái tim của bọn họ quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được một người, cho nên mới nghĩ đến chuyện kết hôn với người mình yêu.”

Sau khi Chu Mi nói cho hết lời, Dịch Thận Chi nheo mắt lại nói: “Mi Mi, sao tôi cảm thấy lời này của cô như đang mắng tôi thế? Mắng tôi lăng nhăng đa tình.”

Nụ cười trên mặt Chu Mi càng sâu: “Không phải, lựa chọn của mỗi người khác nhau thôi.”

Không muốn tiếp tục thảo luận những vấn đề như vậy với Dịch Thận Chi nữa, cô ta quay người lại, định ra ngoài trước để hít thở không khí. Nhưng ai biết Dịch Thận Chi cũng cùng đi ra theo sau cô ta.

Dịch Thận Chi lấy ra một điếu thuốc, cắn ở môi, lười biếng đề nghị với cô ta: “Chúng ta về trước đi.”

Chu Mi khó hiểu, Dịch Thận Chi giải thích: “Cho ông sếp có đường tình nhấp nhô của cô có cơ hội ở một mình với Du Ân.”

Chu Mi chợt hiểu ra: “Được.”

Tuy rằng lúc này cô ta thật sự không muốn ở cùng với Dịch Thận Chi cho lắm, nhưng vì những gì Dịch Thận Chi nói, cô ta vẫn lựa chọn rời đi cùng Dịch Thận Chi trước.

Lúc hai người đến, họ lái một chiếc ô tô. Sau khi Phó Đình Viễn lao ra khỏi hội ký kết, Chu Mi đã nhanh chóng đuổi theo. Sau đó Dịch Thận Chi gọi cho cô ta đến, nói đưa cô ta cùng đến đây.

Tiếp đó Chu Mi đã gửi một tin nhắn cho Du Ân, theo Dịch Thận Chi cùng lên đường về nhà.

Du Ân ghi lời khai suốt nửa ngày tại đồn cảnh sát, lúc đi ra đã là giữa trưa rồi.

Phó Đình Viễn ngập ngừng đề nghị: “Ăn bữa trưa rồi về nhé.”

“Tôi không đói.” Du Ân nói rõ quan điểm của mình: “Anh đi ăn đi, tôi bắt taxi về một mình là được rồi.”

Phó Đình Viễn làm sao có thể để cô bắt taxi trở về trong tình trạng này được. Anh tiến lên nắm lấy cổ tay cô và cưỡng ép nhét cô vào trong xe của anh.

“Không ăn nữa, đi thôi.” Sau khi Phó Đình Viễn ngồi vào xe thì nhanh chóng lái xe đi, sợ Du Ân nhất quyết đòi xuống xe.

Thực ra, Du Ân thực sự không muốn đi cùng anh, nhưng cô đang trong tình trạng kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, không muốn lăn qua lộn lại nữa nên mặc cho Phó Đình Viễn.

Vừa lên xe, Du Ân liền nhắm mắt dựa lưng vào ghế, giữ im lặng suốt quãng đường.

Hôm nay, cô không đến được buổi ký tên và diễn thuyết của Diệp Văn, trong lòng Du Ân không phải không có tiếc nuối.

Tính tình Diệp Văn khiêm tốn, trừ hội ký tên ra, ngày thường ít ai có thể nắm bắt được tung tích của ông ấy, muốn gặp và giao tiếp với ông ấy cũng không dễ dàng chút nào.

Du Ân không nói lời nào. Phó Đình Viễn cũng không biết phải nói gì, cứ thế cả hai im lặng suốt quãng đường trở về.

Phó Đình Viễn tiễn Du Ân đến dưới chân lầu. Du Ân nhàn nhạt nói lời cảm ơn với anh rồi rời đi mà không quay đầu lại nhìn. Phó Đình Viễn chỉ có thể kìm nén mọi cảm xúc, lái xe rời khỏi.

Kỳ thật anh rất muốn quan tâm cô một chút, nhưng rõ ràng cô không cần.

Sau khi Du Ân trở về nhà, sự bình tĩnh mà cô cố gắng gượng đã hoàn toàn bùng phát. Cô nhốt mình trong phòng ngủ mà khóc rống lên.

Không biết đã khóc bao lâu, nhưng khi cô bình tĩnh lại thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Cô đành phải nhanh chóng vào phòng tắm rửa mặt rồi đi mở cửa. Sau đó thấy Phó Đình Viễn đang đứng ngoài cửa với một hộp cơm trên tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.