Dịch Thận Chi biết Phó Đình Viễn đang nghĩ gì, bởi vì đêm qua, anh - người hầu như không bao giờ chủ động gửi tin nhắn trong group của bốn người họ, thế mà lại chủ động gửi tin nhắn, nói: “Ngày mai tôi dự định nói chuyện với Du Ân.”
Lúc ấy anh ta đang uống rượu, sau khi nhìn thấy những lời này của Phó Đình Viễn thì suýt chút nữa phun hết vào trong ly.
Anh ta vội vàng nuốt chửng rượu trong miệng, đáp lại Phó Đình Viễn trong group: “Chúc cậu tỏ tình thành công.”
Phó Đình Viễn tức thì tỏ ra khó chịu: “Mẹ nó, ai nói muốn tỏ tình chứ.”
Phó Đình Viễn vừa nhắn xong, Hứa Hàng đúng lúc gửi đến một câu: “Chúc cậu tỏ tình thành công.”
Giang Kính Hàn nói tiếp phía sau: “Chúc cậu tỏ tình thành công.”
Phó Đình Viễn trả lời họ bằng một dấu chấm lửng im lặng và không xuất hiện trong group nữa. Nhưng mặc dù anh dùng từ rất uyển chuyển, chỉ nói bản thân muốn tìm Du Ân nói chuyện, song mấy người bọn họ liếc mắt một cái vẫn nhìn thấu tâm tư của anh.
Cái gọi là nói chuyện chính là tỏ tình, chẳng qua Phó Đình Viễn sĩ diện nên không thừa nhận mà thôi.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, cuối cùng tổng giám đốc Phó không dễ dàng gì mới bỏ đi mặt mũi, hạ mình muốn tỏ tình với Du Ân, lại bị chính em gái ruột của mình phá nát tất cả.
Tám phần là tâm tình hiện tại của Du Ân đối với Phó Đình Viễn là sự hận thù và ghê tởm, làm sao anh còn có cơ hội tỏ tình gì nữa. Tỏ tình rồi có lẽ người ta cũng sẽ không tin chứ đừng nói là sẽ để ý.
Cảm xúc của Phó Đình Viễn bây giờ rất cáu kỉnh, rõ ràng là vì anh đã nhận ra điều này.
Nghĩ đến đây, Dịch Thận Chi đưa tay lên vỗ vai Phó Đình Viễn, an ủi anh: “Mặc dù con đường theo đuổi vợ của cậu thoạt nhìn xa không điểm dừng. Nhưng cậu phải biết rằng, thứ mà càng phải trải qua rất nhiều khó khăn vất vả mới có được thì càng quý giá, sau này mới càng thêm quý trọng.”
Phó Đình Viễn bực bội hất tay anh ta ra, cất bước quay trở lại phòng bệnh.
Dịch Thận Chi tự nhận những lời này của mình thật sự rất sâu sắc. Trước đây Du Ân quá tốt với Phó Đình Viễn, điều này khiến Phó Đình Viễn có được nó quá dễ dàng, cho nên mới không biết trân trọng, cho nên đã đánh mất nó.
Ừ, không hổ là Dịch Thận Chi, chuyên gia tình cảm.
Khi Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi trở lại phòng bệnh của Du Ân, Du Ân đã tỉnh.
Cô đã thay chiếc áo mà Chu Mi mua cho cô, đang dựa vào đầu giường nói chuyện với Chu Mi.
Mặc dù Chu Mi nhấn mạnh rằng quần áo là do Phó Đình Viễn đã dặn cho cô ta mua, nhưng Du Ân vẫn cố chấp cảm ơn cô ta mà không đề cập chữ nào đến Phó Đình Viễn.
Chu Mi không khỏi thở dài trong lòng. Phó Thiến Thiến làm ầm ĩ như vậy, sau này ông chủ và Du Ân phải chung sống như thế nào đây?
Nhưng cô ta vẫn nói với Du Ân những gì đã xảy ra một cách đúng sự thật: “Sau khi hội ký tên bắt đầu, cô vẫn chưa tới hội trường, sếp Phó cảm thấy theo tính cách của cô thì cô sẽ không đến muộn. Sau khi tôi gọi vào điện thoại di động của cô thì thấy đã tắt máy, sếp Phó cũng là người đầu nhận ra có điều không thích hợp, lập tức bảo sếp Dịch giúp kiểm tra camera.”
“Du Ân, hiện tại sếp Phó rất quan tâm đến cô. Anh ấy thực sự cũng không muốn thấy chuyện như vậy xảy ra. Cô... đừng trách anh ấy.” Chu Mi ngẫm nghĩ rồi vẫn nói mấy lời hay cho Phó Đình Viễn.
Du Ân nhếch môi cười chế nhạo: “Nhưng anh ta là anh trai của Phó Thiến Thiến.”
Mặc dù chuyện này không liên quan gì đến Phó Đình Viễn, nhưng anh là anh trai của Phó Thiến Thiến. Cô vừa nghĩ đến chuyện Phó Thiến Thiến đã làm đối với cô thì không khỏi chán ghét cả nhà Phó Thiến Thiến.
Huống, chuyện này cũng không thể nói là hoàn toàn không liên quan đến Phó Đình Viễn.
Chu Mi hiểu được ý tứ trong lời nói của Du Ân, cụp mắt xuống, không nói gì.
Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi bước vào lúc này, Chu Mi thức thời đứng dậy và rời đi trước. Dịch Thận Chi đi cùng cô ta, để lại không gian cho hai người Phó Đình Viễn và Du Ân.
Du Ân nhìn thấy Phó Đình Viễn bước vào thì bèn nhắm mắt. Cô vẫn nhớ mình đã khóc lóc và náo loạn trong vòng tay của anh như thế nào trước khi ngất đi.
Cô biết cảm xúc không khống chế được đều là do bị anh dồn ép.
Bị câu nói yêu cô của anh dồn ép, bởi cô cảm thấy vô cùng trớ trêu.
Lúc cô tận chức tận trách ở bên cạnh anh, anh chán ghét cô. Bây giờ hai người đã ly hôn hơn một năm rồi, anh lại nói anh yêu cô.
Không phải trớ trêu thì là gì?
Phó Đình Viễn bước đến, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, thần sắc nặng nề mà nói: “Tôi thực sự xin lỗi vì những gì đã xảy ra.”
Phó Đình Viễn không biết phải dùng từ ngữ nào để bày tỏ cảm giác áy náy và đau khổ trong lòng anh đối với Du Ân. Vốn dĩ anh muốn thổ lộ nỗi lòng của mình với cô vào hôm nay, nhưng Phó Thiến Thiến làm ra chuyện như vậy với cô, bây giờ anh có nói gì dường như cũng thật nhạt nhòa.
“Tôi sẽ kiện Phó Thiến Thiến.” Du Ân không nhìn Phó Đình Viễn, chỉ nói câu này với giọng điệu kiên quyết.
Phó Đình Viễn nhìn về phía Du Ân với đôi mắt sâu thẳm, nói không chút do dự: “Được.”
Du Ân có hơi ngạc nhiên quay lại nhìn anh, như thể không ngờ anh lại sảng khoái đồng ý như vậy.
Suy cho cùng, Phó Thiến Thiến cũng là em gái của anh, Du Ân còn tưởng rằng anh sẽ bảo vệ Phó Thiến Thiến bằng mọi giá.
Phó Đình Viễn nói thêm: “Một lát nữa tôi sẽ cung cấp cho em thông tin liên lạc của Giang Kính Hàn.”
Du Ân lại ngạc nhiên không thôi. Ý của anh là để cho Giang Kính Hàn danh tiếng lẫy lừng làm luật sư cho cô, giúp cô kiện em gái anh sao?
Nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt cô, Phó Đình Viễn nói tiếp: “Nó đã làm sai, tất nhiên phải bị trừng phạt.”
Ngụ ý là anh tuyệt đối sẽ không bao che Phó Thiến Thiến.
Nhưng Du Ân vẫn thẳng thắn từ chối lòng tốt của anh: “Không cần đâu, luật sư Giang cứ để cho bản thân Phó Thiến Thiến đi.”
Cô không mời nổi Giang Kính Hàn. Nếu Giang Kính Hàn cho cô giá rẻ, cô lại càng không thể sử dụng được. Bởi vì Giang Kính Hàn nhất định nể mặt của Phó Đình Viễn nên mới cho cô giá rẻ. Mà cô thì không muốn nợ Phó Đình Viễn dù chỉ một xu.
Phó Đình Viễn mải miết nhìn cô một lúc, sau đó nói: “Tôi sẽ không thuê luật sư cho nó.”
Du Ân cụp mắt xuống và không trả lời.
Anh có mời hay không cũng không quan trọng đến mức đó. Anh không mời thì ba mẹ anh nhất định sẽ mời cho Phó Thiến Thiến. Đổng Văn Huệ nuông chiều Phó Thiến Thiến như vậy, sao có thể để Phó Thiến Thiến vào tù như thế được.
Phó Đình Viễn đang muốn nói gì đó thì điện thoại di động của Du Ân trên bàn cạnh giường đổ chuông.
Phó Đình Viễn liếc nó một cái, tên hiển thị trên đó là Chung Văn Thành. Tâm trạng vốn đã cáu kỉnh của anh lập tức rơi xuống đáy vực.
Cuộc điện thoại này nhắc nhở anh rằng cô hiện là bạn gái của Chung Văn Thành.
Trong lúc nhất thời, anh cảm thấy mình ngồi ở đây giống như chịu đựng trong chảo rán. Nhưng anh lại không muốn rời đi, bởi vì anh muốn xem cô và Chung Văn Thành chung đụng với nhau như thế nào.
Thấy Phó Đình Viễn hoàn toàn không có ý định rời đi, Du Ân cũng không nể nang gì mà trả lời cuộc gọi của Chung Văn Thành.
Giờ phút này, Chung Văn Thành đang ở quê nhà, không biết vừa rồi Du Ân đã xảy ra chuyện gì nên giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng: “Hội ký tên kết thúc rồi à? Có thành công chụp ảnh với thần tượng của em hay không?”
Chung Văn Thành biết Du Ân rất ngưỡng mộ Diệp Văn, cho nên dùng đề tài như vậy để mở đầu.
Giọng điệu của Chung Văn Thành rất cưng chiều, nhưng đối với Du Ân vừa gặp phải bão táp thì cũng rất trí mạng. Du Ân thoắt chốc không kìm được mà rơi nước mắt.
Nhưng cô lại nghĩ rằng Chung Văn Thành đã sứt đầu mẻ trán vì bệnh của mẹ anh ấy rồi, cô không nên để Chung Văn Thành lo lắng về việc riêng của mình, vì vậy nên lại cố gắng kìm nước mắt.
Nhưng Chung Văn Thành vẫn có thể nghe thấy tiếng cô nghẹn ngào, qua điện thoại quan tâm hỏi cô: “Làm sao vậy? Em khóc à?”
Du Ân tuyệt vọng lau nước mắt, cười nói: “Không sao đâu, chỉ là quá phấn khích khi được gặp thần tượng mà thôi.”