“Tôi biết.” Phó Đình Viễn ôm chặt cô rồi thấp giọng nỉ non.
Sự chán ghét và căm hận của cô đối với anh, anh đều biết.
Trước đây anh luôn cho rằng cô vẫn không quên được anh, luôn cho rằng cô đang lạt mềm buộc chặt. Nhưng sau này anh mới nhận ra rằng cô thật sự đã từ bỏ anh rồi, cũng thật sự không muốn có bất kỳ giao thoa nào với anh nữa.
Vây quanh anh toàn là một đám người muốn thương tổn cô khắp mọi nơi, làm sao cô còn có thể muốn có giao thoa gì với anh cho được?
Đầu tiên là Thẩm Dao, sau đó là mẹ anh, và bây giờ là Phó Thiến Thiến. Trước đây anh hoàn toàn không rõ sự bài xích của cô đối với anh, cho đến một khắc vừa rồi, anh mới sâu sắc nhận ra rằng, khi vô tội đối mặt với những việc này, trong lòng cô bất lực biết bao, sợ hãi đến dường nào.
“Tôi hận anh, tôi hận anh, tôi hận chết anh!” Du Ân khóc đến mức không kiểm soát được trong vòng tay của Phó Đình Viễn.
Cô đã lớn như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ khóc dữ dội đến suy sụp như vậy.
Khóc rồi lại khóc, bỗng nhiên cô cảm thấy chóng mặt, trước mắt nhất thời tối sầm lại, cô ngất đi trong vòng tay của Phó Đình Viễn.
Vẻ mặt của Phó Đình Viễn bỗng chốc trở nên hoảng sợ, ôm lấy cô, trầm giọng hét lên: “Du Ân!”
Một vài cảnh sát ở cửa nhà kho đúng lúc áp giải ba người Phó Thiến Thiến ra ngoài, thấy thế thì một cảnh sát trong số đó bước tới: “Đưa cô ấy đến bệnh viện trước. Chúng tôi đã quen đường ở đây. Tôi đưa các người đi.”
Phó Đình Viễn ôm Du Ân vội vã lao về phía xe của mình. Viên cảnh sát ngồi vào ghế lái trong xe cùng với anh, đoàn người đi xe thẳng đến bệnh viện.
Phó Thiến Thiến bị cảnh sát vặn tay bắt giữ, nhìn về hướng anh trai luôn tao nhã trấn tĩnh của cô ta giờ đang hốt hoảng mà bế Du Ân, tức giận đến dậm chân.
Anh trai anh thật sự không cần mặt mũi nữa sao?
Lúc trước anh coi thường Du Ân như vậy, nhưng bây giờ lại ăn nói khép nép đối với Du Ân, bản thân anh không cảm thấy khó chấp nhận sao?
Nhưng không ai để ý đến Phó Thiến Thiến, cô ta bị đưa lên xe cảnh sát cùng với tên tóc vàng và đồng bọn.
Hai chân tên tóc vàng như nhũn ra, gã ta hét vào mặt Phó Thiến Thiến: “Cô Phó, cô ngàn lần phải che chở cho chúng tôi đấy.”
Tuy rằng hai người bọn họ ngày thường không đứng đắn, nhưng cũng chỉ là làm chuyện trộm cắp vụn vặt, cũng vì ẩu đả đánh nhau mà bị bắt vào đồn cảnh sát, nhưng chẳng mấy chốc đã được thả ra rồi.
Nếu như lần này không phải Phó Thiến Thiến đưa rất nhiều tiền, chuyện còn chưa làm xong đã cho một khoản tiền lớn thì bọn chúng đã không làm chuyện như bắt cóc này.
Vả lại, Phó Thiến Thiến cũng đảm bảo với bọn chúng rằng nhà họ Phó chắc chắn sẽ bao che cho chúng.
Nhưng nhìn thái độ vừa rồi của Phó Đình Viễn, anh hoàn toàn sẽ không bao che cho bọn chúng, bọn chúng không hoảng sợ mới là lạ.
Một cảnh sát trong đó áp giải bọn chúng khiển trách: “Ồn ào cái gì đấy? Chuyện đã ầm ĩ thành ra thế này rồi, không ai bao che được cho các người đâu.”
Vừa rồi Phó Đình Viễn còn không che cho ngay cả em gái Phó Thiến Thiến của mình, làm sao còn có thể bao che cho bọn chúng?
Tên tóc vàng và đồng bọn của gã ta bật khóc vì hối hận. Bọn chúng vẫn còn quá ngây thơ rồi, ai có thể ngờ Phó Thiến Thiến lại làm ầm ĩ một cách cứng rắn với anh trai mình như vậy.
Cảnh sát kia đã đưa Phó Đình Viễn và Du Ân đến bệnh viện gần nhất. Sau khi kiểm tra cho Du Ân, bác sĩ nói: “Cô này không có gì trở ngại, có thể do hoảng sợ quá mức, sau đó bị suy sụp tinh thần nặng nên trong lúc nhất thời không cung cấp đầy đủ oxy cho não bộ gây ngất.”
Phó Đình Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ cho biết thêm: “Nếu vừa gặp phải loại chuyện như bắt cóc này, thì việc tư vấn tâm lý cho bệnh nhân sau khi vụ việc xảy ra là rất quan trọng. Là người nhà thì cậu nhất định phải trấn an đúng chỗ, ngàn lần đừng để lại di chứng tổn thương.”
Trái tim Phó Đình Viễn lại treo lên.
Tính cách của Du Ân luôn khiến anh cảm thấy khá mềm mại. Lúc vừa mới bước vào, anh thấy khuôn mặt cô tái nhợt không còn chút máu, anh đã có chút lo lắng có thể cô thật sự sẽ không chịu nổi...
Nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn lại có ý muốn bóp chết Phó Thiến Thiến.
Nếu cô ta là đàn ông, anh đã sớm tiến lên hầu hạ cô ta một trận quyền cước rồi.
Chỉ tát cô ta hai bạt tai, anh không cảm thấy trút giận được gì cả.
Viên cảnh sát thấy Du Ân không có việc gì nữa thì bèn rời khỏi. Chu Mi và Dịch Thận Chi lúc này cũng vội vàng đến cùng.
Theo căn dặn trước đó của Phó Đình Viễn, trên đường Chu Mi mua một bộ quần áo nữ cho Du Ân.
Trong khi Du Ân vẫn còn hôn mê, Chu Mi đã bước vào phòng và trông chừng bên cạnh.
Dịch Thận Chi và Phó Đình Viễn đi đến sân bên ngoài bệnh viện. Phó Đình Viễn không nói lời nào, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Có thể thấy cảm xúc của anh đã tích lũy đến mức bùng phát.
Dịch Thận Chi không thể chịu đựng được nữa, mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Việc này cậu dự định làm sao đây?”
Phó Đình Viễn nói không chút do dự: “Cứ làm theo luật.”
“Nếu chiếu theo luật, em gái cậu sẽ phải ở trong đó một thời gian.” Dịch Thận Chi cũng không ngờ Phó Thiến Thiến lại được cưng chiều đến mức coi trời bằng vung như vậy.
Phó Đình Viễn lạnh lùng nói: “Nó gieo gió gặt bão thôi.”
Dịch Thận Chi thở dài, có vài phần đồng tình với anh: “Ba mẹ cậu có thể đồng ý không? Chắc chắn lại muốn gây ầm ĩ với cậu nữa.”
Phó Đình Viễn đập tàn thuốc trên nắp thùng rác ở bên cạnh: “Không thể cứ mặc cho bọn họ ầm ĩ được. Bọn họ, một người thì chưa từng quản lý giáo dục, người còn lại thì kiêu căng quá thể. Tóm lại họ đều là người không biết cách dạy con gái, có tư cách gì mà gây ầm ĩ?”
Năm đó, sau khi bản thân Phó Giang ngoại tình gây ra ra náo loạn lớn như vậy thì liền ra nước ngoài, chưa từng trông nom và dạy bảo gì hai anh em bọn họ.
Cho dù là lúc trước ông ta chưa ra nước ngoài, nhưng ông ta cũng không đặt tâm trí vào trên người anh em bọn họ.
Người cha Phó Giang này, bạc tình và ích kỷ, không có chút tình yêu thương của người cha dành cho họ.
Đối với việc giáo dục của Đổng Văn Huệ đối với Phó Thiến Thiến, đó là sự nuông chiều dung túng từ đầu đến cuối.
Trước giờ anh chưa từng can thiệp, cũng cảm thấy con gái được cưng chiều có vẻ sẽ tốt hơn, nhưng không ngờ nuông chiều đến cùng, rồi cũng đến mức đi lên con đường phạm tội.
Dịch Thận Chi còn nói: “Nói lại, cậu cảm thấy Phó Thiến Thiến thực sự là một người có lòng dạ độc ác như vậy sao?”
Theo hiểu biết của Dịch Thận Chi về Phó Thiến Thiến thì đó là một người không có đầu óc.
Điêu ngoa, kiêu căng là thật, vừa ngu vừa ngốc cũng là thật.
Thủ đoạn bắt cóc Du Ân và để hai người đàn ông kia ngủ với Du Ân không phải là thứ mà chỉ số IQ của Phó Thiến Thiến có thể nghĩ ra.
Nếu Phó Thiến Thiến muốn tự mình đối phó với Du Ân, Phó Thiến Thiến đại để chỉ có thể làm ra những hành vi thô bạo nhưng đơn giản như tát vào mặt cô hoặc ném thứ gì đó vào Du Ân. Cô ta sẽ không bao giờ nghĩ đến việc quay video để lưu lại sau này đối phó với Du Ân.
“Không phải thì như thế nào?” Phó Đình Viễn đương nhiên biết ý của Dịch Thận Chi muốn nói gì. “Cho dù Thẩm Dao xúi giục nó xuống tay với Du Ân thì cũng sẽ không lộ ra dấu vết gì. Chúng ta truy cứu cũng chẳng truy cứu được đến trên người cô ta.”
“Tự nó ngu ngốc, kết bạn một cách bất cẩn, vậy phải tự mình gánh chịu hậu quả.” Lúc này Phó Đình Viễn không chút nào nương tay với Phó Thiến Thiến.
Sau khi bình tĩnh lại, anh đã lập tức nghĩ được Phó Thiến Thiến nhất định cũng là bị xúi giục. Cô ta có quan hệ tốt như vậy với Thẩm Dao, nhất định sẽ phàn nàn với Thẩm Dao rằng cô ta không muốn ra nước ngoài. Và Thẩm Dao chỉ cần nói hai ba câu là có thể khiến cho oán hận của Phó Thiến Thiến dành cho Du Ân đạt đến đỉnh điểm.
Theo kế hoạch của Thẩm Dao, cô ta chỉ cần dửng dưng mà ám chỉ một chút. Phó Thiến Thiến có thể dại dột mà bí quá hóa liều.
Ha, mưu mô.
Bất giác, ấn tượng của anh về Thẩm Dao, dần dần thay đổi từ một cô gái đoan chính và hào phóng của nhà họ Thẩm trở thành một người phụ nữ có tâm địa sâu xa.
Thời gian sẽ chứng minh tất cả, những lời này thật đúng.
Thời gian đã chứng minh Thẩm Dao không thể chịu đựng được, nhưng cũng chứng minh sự tốt đẹp và không thể thay thế của Du Ân.