Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 349: Chương 349: Lại gặp mặt




Vì màn tỏ tình bằng máy bay không người lái của Phó Đình Viễn, Du Ân đã không ngủ ngon suốt cả đêm.

Ngay khi cô nhắm mắt lại, những hình ảnh rực rỡ ngập trời, bánh sinh nhật, hình bóng của cô… tuy rằng không nói gì nhưng thật ra cảnh tượng nào cũng đều khắc sâu trong tâm trí cô.

Đó là sự lãng mạn mà người đàn ông cô yêu dành cho cô, làm sao cô có thể không khắc cốt ghi tâm được.

Nhưng hình ảnh càng khắc sâu thì trái tim càng đau nhức.

Có mấy ai có thể hiểu được cảm giác yêu nhưng không thể ở bên nhau này chứ?

Trong khi xoay người trằn trọc, Tô Ngưng đang lướt điện thoại nói với cô: “Màn tỏ tình bằng máy bay không người lái đêm nay đã lên hotsearch rồi.”

Du Ân ngay lập tức hết buồn ngủ, lo lắng ngồi dậy.

Tô Ngưng đưa điện thoại cho cô, Du Ân đang nhìn xem tin tức, cô ấy nói: “May mắn thay, những nhân viên trong biệt thự này đều thức thời và chỉ đăng một video, không nói rằng là do Phó Đình Viễn chuẩn bị cho cậu, chỉ nói hôm nay có sếp lớn dùng máy bay không người lái bày ra một màn lãng mạn trong biệt thự của bọn họ.”

“Nhắc mới nhớ, chúng ta chỉ nhìn mà không quay chụp lại gì cả, vừa hay những nhân viên này đã quay cho cậu, video họ quay có chất lượng rõ ràng, góc quay hoàn hảo, đúng lúc giữ làm kỷ niệm.”

Du Ân cũng không kháng cự lại lời nói của Tô Ngưng, cho dù mối quan hệ của cô và Phó Đình Viễn bây giờ là như thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là tình cảm anh dành cho cô, cô nhất định phải giữ nó thật tốt.

Nhưng Du Ân thực sự sợ hãi khi lên hot search, một đám người đang bàn tán xem người của buổi tỏ tình này là ai, đủ loại âm thanh ghen tị, đố kỵ và hận thù.

Cũng may mọi người đều đang đoán xem nữ ngôi sao hoặc hotgirl nào có ngày sinh nhật gần đây, tạm thời không ai đoán ra cô cả.

Du Ân thở phào nhẹ nhõm, trả lại điện thoại cho Tô Ngưng: “Tớ thực sự ngưỡng mộ tố chất tâm lý của các ngôi sao như cậu đó, chẳng trách sao lại thấy uất ức như vậy.”

Tô Ngưng bật cười, nhân cơ hội tẩy não cô: “Thật ra, đôi khi sống vô tâm cũng rất tốt.”

Du Ân liếc nhìn Tô Ngưng, cô biết Tô Ngưng muốn nói gì, cô ấy khuyên cô bớt vô tâm vô phế, đừng nghĩ đến những lời người ta nói, cứ ở bên cạnh Phó Đình Viễn.

Tuy nhiên, cô có thể vô tâm với người khác, nhưng cô không thể vô tâm với Phó Đình Viễn.

Anh xứng đáng được tốt hơn.

Vì vậy, cuối cùng cô cũng kéo chăn bông lên che mình và nói với Tô Ngưng: “Ngủ đi, ngày mai không phải cậu muốn đi trượt tuyết sao?”

Ở đây cũng có một khu trượt tuyết tại biệt thự suối nước nóng, họ đã lên kế hoạch trượt tuyết vào ngày hôm sau.

Đêm hôm sau, Du Ân và Tô Ngưng bay về Giang Thành, Diệp Văn và Thư Ninh cũng tán thành việc Du Ân quay về thăm ông cụ, nhờ tình yêu thương của ông cụ dành cho Du Ân, Du Ân mới có thể giữ được một tia thể diện trong đoạn hôn nhân đó.

Sáng sớm, bệnh viện Giang Thành.

Phòng bệnh của ông cụ.

Ông cụ uống hết cháo do Phó Đình Viễn mang tới, lạnh lùng liếc nhìn Phó Đình Viễn: “Không phải cháu chuyển đến Bắc Kinh à? Sao lại chạy về?”

Phó Đình Viễn nói với ông cụ về việc chuyển đến Bắc Kinh, ông cụ đương nhiên biết anh muốn làm gì, ngoại trừ thở dài, ông cụ cũng không có bất kỳ bất mãn hay cản trở nào.

Phó Đình Viễn thản nhiên nói: “Ngay cả khi chuyển đến Bắc Kinh thì cũng phải hiếu thảo với ông chứ.”

Ông cụ khịt mũi: “Đừng tưởng ông không biết lòng dạ của cháu. Cháu nói với Du Ân là ông bị bệnh chứ gì? Bây giờ cháu xuất hiện ở chỗ này là đang chờ con bé đến thăm ông chứ gì?”

“Người xưa có câu nhìn thấy rõ nhưng cũng đừng nói toạc ra. Xem ra ông chưa đạt tới trình độ này rồi.” Phó Đình Viễn đốp lại một câu.

Ông cụ mắng: “Cút đi cho tao.”

Tất nhiên ông cụ mắng thì mắng, Phó Đình Viễn vẫn ngồi trên chiếc ghế cuối giường vững vàng như Thái Sơn.

Dù hôm nay ông cụ có nói gì đi chăng nữa, thì anh vẫn sẽ phơi mặt ở đây.

Anh đã nhận được tin nhắn mà Tô Ngưng gửi cho anh, tối hôm qua Du Ân đã cùng Tô Ngưng bay đến Giang Thành, tối hôm qua cô đã nghỉ ngơi một đêm, sáng nay nhất định sẽ đến thăm ông cụ.

Không chỉ tới thăm ông cụ, mà nhất định sẽ tự tay làm bữa sáng cho ông cụ.

Lúc này ông cụ đã ăn xong bữa sáng mà anh mang đến, nên nhất định sẽ không ăn được gì nữa, đến lúc đó anh sẽ ăn hết bữa sáng mà Du Ân đưa tới.

Ông cụ uống thêm mấy ngụm cháo, không khỏi thở dài nói: “Nói chứ, ông thật có lỗi với các cháu.”

“Nếu không phải ông cứ khăng khăng tác hợp cho các cháu, thì cũng đã không xảy ra mấy chuyện tồi tệ như vậy.”

Từ khi ép Phó Đình Viễn lấy Du Ân, ông cụ đã rất mong ngóng, cuối cùng cũng có thể chờ đến lúc cháu trai mình mở mắt, tìm được sự tốt đẹp của Du Ân, ông yên tâm vì cuối cùng cháu trai mình cũng sẽ có một mái ấm gia đình riêng, nhưng ai ngờ biến cố này lại xảy ra.

Nếu không nhờ trái tim mạnh mẽ của anh, nhà họ Phó gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy đã sớm đè bẹp anh rồi.

Phó Đình Viễn nhìn vẻ xúc động trên khuôn mặt ông cụ, nói: “Cho dù hôm nay Du Ân và cháu có như thế nào đi nữa, cháu cũng biết những gì ông làm trước đây đều là vì cháu.”

Trong gia đình này, chỉ có ông cụ là người thật lòng quan tâm đến anh.

Phó Đình Viễn hiếm khi có thể nói với ông cụ một cách chân thành như vậy, ông cụ không khỏi giật mình.

Sau đó ông cụ lại thở dài: “Thật hiếm khi cháu có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ông. Xem ra, tình yêu thực sự có thể khiến con người ta trưởng thành.”

Phải biết rằng, tên nhóc thối này từng rất hận ông vì đã ép anh lấy Du Ân.

Phó Đình Viễn không trả lời nữa, ông cụ lại tiếp tục ăn.

Sau khi ông cụ ăn sáng xong, Phó Đình Viễn đang nhìn xuống dòng tin nhắn vừa nhận được, đọc xong, anh đột nhiên ngồi dậy, chỉnh sửa lại quần áo.

Ông cụ lập tức hiểu ra, chắc là Du Ân đang tới.

Ông cụ vừa tức giận vừa buồn cười trước hành vi của Phó Đình Viễn, không khỏi than thở: “Cháu cho rằng bây giờ người ta không muốn ở bên cạnh cháu là vì hình tượng của cháu sao?”

“Dù cháu có đẹp trai đến đâu, cô ấy cũng sẽ không thèm nhìn cháu đâu.”

Ông cụ không nói thì còn đỡ, vừa nói thì Phó Đình Viễn đã đứng dậy, đi vào phòng tắm để chỉnh sửa quần áo và kiểu tóc của mình trước gương.

Ông cụ: “...”

Anh cố tình làm vậy sao?

Ngay khi Phó Đình Viễn bước ra khỏi phòng tắm, tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Anh hít một hơi thật sâu và bước tới mở cửa.

Anh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi anh nghĩ rằng mình sắp được nhìn thấy Du Ân, tim anh đập nhanh hơn mà không rõ lý do.

Rõ ràng đã ở với nhau như vợ chồng bao nhiêu năm, sao bây giờ lại căng thẳng thế.

Cửa phòng mở ra, Du Ân đang cầm hộp cách nhiệt trên tay ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông cao lớn nghiêm nghị trước mặt, cô sững người hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Du Ân hỏi xong có chút hối hận, ông nội của người ta ở đây, vậy thì anh ở đây đương nhiên là điều không thể bình thường hơn.

“Anh sẽ đến gặp ông nội.” Phó Đình Viễn cũng nghiêm túc đáp, sau đó quay người để cô vào.

Nhìn thấy ông cụ trên giường bệnh, Du Ân không thèm quan tâm Phó Đình Viễn, vội vàng bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.