Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 348: Chương 348: Kẻ nhu nhược




Du Ân nói xong liền đi ra ngoài, cô biết phòng của Phó Đình Viễn.

Trước đó khi Dịch Thận Chi đến mời họ đi ăn tối, anh ta nói rằng nếu các cô cảm thấy buồn chán thì có thể đến tìm bọn họ trò chuyện và chơi mạt chược, nhân tiện thông báo số phòng của họ.

Tuy nhiên, Du Ân đến cửa phòng Phó Đình Viễn với tâm trạng dao động, gõ cửa hồi lâu nhưng không có ai trả lời.

Cô lại lấy điện thoại di động gọi cho Phó Đình Viễn, nhưng đã tắt máy.

Du Ân đứng bên ngoài phòng Phó Đình Viễn cầm điện thoại di động, cảm thấy hơi sững sờ một lúc.

Phó Đình Viễn có ý gì?

Không mở cửa và không nghe điện thoại, sao lại giống như đang cố ý trốn tránh bên trong thế?

Nhưng sau khi đi một chuyến như vậy, cảm xúc của cô đã bình tĩnh trở lại.

Sau khi suy nghĩ, cô đi thẳng đến quầy lễ tân.

“Sếp Phó và sếp Dịch vừa trả phòng rời đi rồi ạ.” Nhân viên lễ tân nở nụ cười lịch sự đáp lại, sau đó giơ ngón tay chỉ về phía cửa: “Chiếc xe đưa họ ra sân bay vừa rời đi.”

Du Ân nhìn theo hướng ngón tay của lễ tân, chỉ thấy đèn hậu của một chiếc ô tô, lộ ra vẻ cô đơn tịch mịch không thể giải thích được trong đêm đen vô hạn.

Du Ân nhất thời không biết trong lòng dâng lên cảm xúc gì, cảm giác như đấm vào bông, Phó Đình Viễn tránh gặp cô, cô không có nơi nào để trút bỏ cảm xúc, cũng không có nơi nào để nói.

Cuối cùng, cô chỉ có thể quay người định rời đi, nhưng cô gái nhỏ ở quầy lễ tân lại kích động hỏi cô: “Cô Du, màn tỏ tình bằng máy bay không người lái tối nay có phải do chủ tịch Phó chuẩn bị cho cô không?”

Nhờ phúc của Du Thế Quân, Thẩm Dao và Phó Đình Viễn trong quá khứ, Du Ân đã được lên hot search nhiều lần, thế cho nên bây giờ cô cũng coi như một nửa nhân vật của công chúng.

Tuy nhiên, Du Ân vẫn còn hơi choáng váng trước câu hỏi của lễ tân, không biết phải trả lời như thế nào.

Nhân viên lễ tân nhiều chuyện nói: “Mấy hôm trước Phó thị giải trừ hợp đồng với ông Diệp, mọi người đều nói rằng cô và sếp Phó đã chia tay, hiện tại xem ra không phải rồi.”

Nhìn thấy ngọn lửa nhiều chuyện của cô gái lễ tân đang bùng lên, Du Ân phải nhanh chóng nói: “Tôi nhờ cô giúp giữ bí mật chuyện tối nay.”

Nói xong cô nhanh chóng rời đi.

Cùng lúc đó, vừa lái xe rời khỏi biệt thự suối nước nóng, Dịch Thận Chi tạm thời bất mãn than thở: “Tôi nói này, cậu từ Giang Thành ngàn dặm xa xôi đến rồi sắp xếp như vậy một màn tỏ tình lãng mạn như vậy, chẳng lẽ không đợi cô ấy xúc động tìm cậu sao? Tôi còn cố ý cho cô ấy biết số phòng của chúng ta, tiện cho cô ấy đi tìm cậu rồi mà.”

Vừa nãy Dịch Thận Chi đã hoàn thành thành công màn tỏ tình bằng máy bay không người lái, vì vậy anh ta định đi tắm nước nóng, nghỉ ngơi thật tốt và nạp năng lượng, ngày mai sẽ đi trượt tuyết.

Không ngờ, còn chưa kịp vào phòng tắm đã bị Phó Đình Viễn giục thu dọn hành lý rồi vội vã rời đi.

Lời giải thích mà Phó Đình Viễn đưa ra là anh không đủ can đảm để đối mặt với Du Ân, điều này làm cho Dịch Thận Chi suýt chút nữa ngất xỉu.

Có gì mà không thể đối mặt chứ?

Dịch Thận Chi tin rằng anh ta hiểu trái tim phụ nữ nhất, Phó Đình Viễn đã sắp xếp một màn tỏ tình lãng mạn như vậy, Du Ân phải cảm động đến chết đi sống lại, và khi cô cảm động, cô nhất định sẽ đi tìm Phó Đình Viễn nói điều gì đó.

Cô nam quả nữ, đêm dài đằng đẵng, còn có bầu không khí lãng mạn và quyến rũ làm nền, Dịch Thận Chi cảm thấy cho dù trước đó trái tim của Du Ân có cứng rắn lạnh lẽo nhường nào thì bây giờ cũng sẽ hồi tâm chuyển ý.

Ai ngờ Phó Đình Viễn lại tự kéo chân mình, Dịch Thận Chi có thể không tức giận sao?

Phó Đình Viễn nhìn màn đêm vô tận bên ngoài, nói với Dịch Thận Chi: “Cậu hoàn toàn không hiểu cô ấy.”

“Cô ấy có vẻ yếu đuối nhưng thực ra rất kiên định. Những quyết định mà cô ấy đưa ra rất khó để người bình thường làm lung lay.”

Ví như khi ly hôn với anh, cô kiên quyết bảo anh cứ coi đó là một giấc mơ, lúc đầu anh còn đợi cô sẽ hối hận, chờ cô khóc lóc la hét van xin anh nối lại tình xưa, ai ngờ khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, ngày hôm sau cô đã ra nước ngoài.

Không hề có một chút dây dưa.

Bây giờ cô quyết định chia tay với anh, cô vẫn rất dứt khoát, nếu không cũng không có ngày cô rời khỏi Giang Thành.

Phó Đình Viễn thu hồi ánh mắt khỏi cửa sổ, nhìn Dịch Thận Chi và giễu cợt nói: “Sợ là cô ấy sẽ đến phòng tôi và mắng tôi một trận, còn sẽ một lần nữa tuyên bố lập trường của cô ấy đối với tôi, bảo tôi sau này tránh xa cô ấy ra.”

Phó Đình Viễn thực sự đã đoán đúng tâm tư của Du Ân, nhưng Dịch Thận Chi cũng không hiểu ra làm sao.

“Phụ nữ không phải dễ dỗ sao?” Là một tên lãng tử tình trường, anh ta không thể không hỏi một câu như vậy.

Phó Đình Viễn nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ có thể nói là do cậu chưa gặp được người quyết tâm cắt đứt quan hệ với mình. Phụ nữ rấy tàn nhẫn, không thể dễ dỗ dành đâu.”

Phó Đình Viễn nhìn Dịch Thận Chi sâu hơn và nói: “Hoặc có thể nói cậu chưa gặp một người phụ nữ thực sự yêu cậu.”

Nếu thật lòng yêu anh ta, một khi anh ta làm tổn thương cô, nhất định sẽ không thể dỗ dành cô bằng vài câu nói hay vài màn lãng mạn.

Hầu hết phụ nữ xung quanh Dịch Thận Chi đều nhắm đến tiền tài, danh vọng và địa vị của anh ta, cho dù có cãi vã, khó xử thì họ cũng sẽ không thật sự rơi nước mắt với anh ta, đương nhiên sẽ lợi dụng anh ta tặng quà để hết giận.

Dịch Thận Chi dang tay tỏ ý anh ta không hiểu, không hiểu Phó Đình Viễn rõ ràng vẫn còn yêu Du Ân, rồi lại âm thầm làm những điều kia mà không dám đối mặt. Cũng không hiểu tại sao Du Ân rõ ràng yêu Phó Đình Viễn, nhưng lại đòi chia tay với anh.

Tình cảm của anh ta dành cho phụ nữ chỉ dừng lại ở mức thích.

Còn Phó Đình Viễn thì là vì tình yêu sâu đậm nên anh nhát gan và đi đường vòng bằng mọi cách có thể.

Du Ân trở lại phòng, Tô Ngưng kinh ngạc hỏi cô: “Sao cậu về sớm vậy?”

Tối nay Tô Ngưng cũng cảm động trước hành động của Phó Đình Viễn, nghĩ rằng dù thế nào thì Du Ân cũng phải trò chuyện vui vẻ với Phó Đình Viễn.

Du Ân tức giận trừng mắt nhìn cô ấy, cô còn có thể ở cùng Phó Đình Viễn cả đêm sao?

“Anh ấy rời đi cùng với Dịch Thận Chi rồi, lễ tân nói rằng họ vừa trả phòng.” Ngồi trên giường, Du Ân ủ rũ nói.

“Cái gì?” Tô Ngưng kinh ngạc tới mức quai hàm như muốn rớt xuống: “Đi rồi ư?

“Phó Đình Viễn có thiếu trái tim không thế?”

Phó Đình Viễn đã lên kế hoạch cho một màn lãng mạn như vậy, dù gì anh cũng phải đợi Du Ân nói điều gì đó với anh chứ?

“Anh ấy chắc chắn đang cố ý tránh mặt tớ.” Du Ân vẫn rất hiểu Phó Đình Viễn: “Anh ấy không muốn nghe tớ nói mấy lời phân rõ quan hệ với anh ấy.”

“Đồ hèn nhát, nhu nhược.” Du Ân giận dữ mắng Phó Đình Viễn một câu.

“Đúng là khổ thân anh ta rồi.” Tô Ngưng bày tỏ sự đồng cảm với Phó Đình Viễn, cũng có thể hiểu được sự trốn tránh và tự lừa mình dối người của Phó Đình Viễn.

Đôi khi cô ấy cũng vậy, cô ấy thường nghĩ, thật ra Chu Trường Ninh ở nước ngoài cũng tốt, nếu anh ta không trở về, cô ấy không phải đối mặt với anh ta, sẽ không cần phải nhắc tới những sự kiện đáng buồn trong quá khứ, cũng sẽ không cần phải mong chờ tương lai của bọn họ.

Nhưng trên thực tế, Chu Trường Ninh sẽ trở về nước vào một ngày nào đó, và họ sẽ gặp nhau trong một dịp nào đó, dù sao cũng sẽ có quyết định về tương lai của họ.

Cho dù vẫn là một người lạ, hay là nối lại tình xưa, thì cũng chỉ có một câu trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.