Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 347: Chương 347: Tỏ tình bằng máy bay không người lái




Dịch Thận Chi nhìn vẻ mặt bất lực cùng thống khổ của anh lúc này, đột nhiên cười nói: “Người ta có câu gì ấy nhỉ? Thiên đạo luân hồi.”

“Trước đây cậu đã từng bỏ bê người ta trong ba năm bằng mọi cách có thể, nhưng bây giờ cậu phải hao tâm tổn sức khổ sở theo đuổi người ta.”

“Một thời gian trước, người ta mới về nước, cậu đã khổ sở theo đuổi một phen, bây giờ lại phải bắt đầu lại từ đầu, đây không phải là thiên đạo luân hồi sao?”

Khi Dịch Thận Chi nói, anh ta có vẻ hả hê khi người ta gặp họa.

Phó Đình Viễn không thèm để ý đến anh ta, thay vào đó hỏi: “Cậu đã chuẩn bị xong mọi thứ chưa?”

Anh hẹn Du Ân ra ngoài không chỉ để gặp cô, mà còn để chúc mừng sinh nhật cô.

Hôm qua nhà họ Diệp đã tổ chức tiệc sinh nhật cho cô, anh nhìn thấy điều đó từ những bức ảnh mà Tô Ngưng đăng lên, cũng cảm nhận được tình yêu sâu sắc của nhà họ Diệp dành cho cô, anh cảm thấy rất vui cho cô.

Nhưng anh cũng muốn chúc mừng cô theo cách của mình, anh cũng biết cô sẽ không nhận bất cứ món quà vật chất nào anh tặng vào lúc này, nên anh đã sắp xếp cách khác.

“Đừng lo lắng, tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa.” Dịch Thận Chi trả lời rất khẳng định.

Phó Đình Viễn tin tưởng vào khả năng của Dịch Thận Chi, không nói gì nữa, hai người đi tới suối nước nóng sau khi uống trà.

Du Ân tìm thấy Tô Ngưng trong phòng của cô và Tô Ngưng, Du Ân đã suy nghĩ rất nhiều trên đường đi. Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi tuyệt đối không thể gặp các cô trên đường đi.

Vì vậy, cô tức giận nhìn chằm chằm Tô Ngưng: “Là cậu nói với Phó Đình Viễn chúng ta đang ở biệt thự suối nước nóng này đúng không?”

Thấy cô đã đoán được, Tô Ngưng cũng không tiếp tục giấu diếm, đưa cho cô một chai nước, nói: “Anh ta gọi điện cho tớ nhờ giúp đỡ, tớ cũng không thể từ chối được.”

Du Ân thở dài: “Cậu giúp anh ấy như vậy, đến bao giờ anh ấy mới quên được tớ chứ?”

Tô Ngưng lập tức thừa nhận sai lầm của mình: “Tớ sai rồi, lần sau không bao giờ dám nữa.”

Tô Ngưng không thuyết phục được Du Ân xem xét lại mối quan hệ của cô và Phó Đình Viễn, cô ấy biết rằng loại chuyện này không phải chuyện cô ấy có thể nói trong vài lời, vì vậy cô ấy chỉ ôm Du Ân và xin lỗi để dỗ dành người ta.

Đương nhiên Du Ân sẽ không thực sự giận Tô Ngưng, ngược lại hỏi Tô Ngưng: “Khi nào cậu trở về Giang Thành? Tớ cùng cậu trở về một chuyến.”

“Ngày mai chúng ta không đi trượt tuyết ở đây sao?” Tô Ngưng nói: “Tớ đặt chuyến bay trở về vào tối mai, xảy ra chuyện gì à?”

“Phó Đình Viễn nói ông cụ bị bệnh, tớ trở về xem ông cụ thế nào.” Giọng điệu của Du Ân có chút không thoải mái.

Tô Ngưng thấp giọng hỏi: “Thật sự là bị bệnh sao? Có khi nào Đình Viễn cố ý lừa cậu trở về không?”

Du Ân lắc đầu: “Chắc là bị bệnh thật, anh ấy sẽ không lấy sức khỏe của ông cụ ra đùa giỡn đâu.”

Tô Ngưng lúc này mới nói: “Vậy tối mai cậu cùng tớ trở về đi. Trước đây ông cụ đối xử với cậu rất tốt, nên đến thăm hỏi thế nào.”

“Ừ.” Du Ân gật đầu, lấy điện thoại di động ra đặt vé máy bay cùng hạng với Tô Ngưng.

Trong bữa tối, Dịch Thận Chi gõ cửa và nồng nhiệt mời họ: “Hai người đẹp, các cô có muốn ăn tối cùng nhau không?”

“Không cần.” Tô Ngưng tiến lên từ chối: “Tuy rằng nơi này đã được bao hết, nhưng không phải là không có ai. Bốn người chúng ta bị chụp ảnh tụ tập cùng nhau, nhất định sẽ lên hot search đấy.”

Lời nói của Tô Ngưng không phải là uy hiếp, thân phận của bốn người bọn họ quả thực rất nhạy cảm.

Trước hết, cô ấy là một nữ diễn viên nổi tiếng, còn Dịch Thận Chi là một công tử nhà giàu, nếu bọn họ ăn uống cùng nhau, không biết mấy tên phóng viên sẽ thêu dệt ra chuyện gì nữa.

Sau đó là Phó Đình Viễn và Du Ân, Phó thị tuyên bố giải trừ hợp đồng với bộ phim mới của Diệp Văn, người bên ngoài vẫn luôn suy đoán về nguyên nhân dẫn đến vụ việc này.

Điều được phỏng đoán nhiều nhất là mối quan hệ của Phó Đình Viễn và Du Ân có vấn đề, vì trước đó Phó Đình Viễn công khai bày tỏ mong muốn theo đuổi lại Du Ân, nên một số người cho rằng Phó Đình Viễn không thể vãn hồi cuộc tình, nên Diệp Văn đã chấm dứt hợp đồng với Phó thị.

Một số người cho rằng Phó Đình Viễn không cần Du Ân nữa, làm sao một doanh nhân giàu có như Phó Đình Viễn lại yêu một người phụ nữ trong một thời gian dài được.

Dịch Thận Chi cũng không ép buộc họ, anh ta chào tạm biệt và rời đi.

Để tránh gặp Phó Đình Viễn trong nhà hàng, Du Ân và Tô Ngưng gọi đồ ăn đến phòng của họ để ăn tối, Tô Ngưng cũng gọi rượu vang đỏ, hai người vừa ăn vừa trò chuyện rất thoải mái.

Sau bữa tối, Du Ân đột nhiên nhận được tin nhắn từ Phó Đình Viễn: “Nhìn ra bên ngoài.”

Du Ân vốn muốn chặn và xóa tất cả thông tin liên lạc của Phó Đình Viễn, nhưng thấy anh đã không làm gì khác thường trong nhiều ngày qua nên đã giữ lại.

Du Ân bối rối đứng dậy, mở rèm cửa nhìn ra ngoài, Tô Ngưng cũng đi tới, hỏi: “Sao vậy?”

Ngay khi giọng nói của Tô Ngưng vang lên, bỗng bầu trời đêm bên ngoài có rất nhiều máy bay không người lái bay lên.

Lúc đầu, máy bay tạo hình ra một chiếc bánh sinh nhật khổng lồ, Tô Ngưng đã thốt lên: “Uầy!”

Du Ân hơi sững sờ, bên cạnh chiếc bánh sinh nhật hiện lên một chuỗi ngày tháng, đó là sinh nhật của cô, Du Ân nhận ra đó là Phó Đình Viễn đang chúc mừng sinh nhật cho cô.

Đôi mắt cô bỗng đỏ hoe, cô đưa tay lên che miệng, kiềm chế cảm xúc đang trào dâng của mình bằng cách này.

Không phải là không bị động, làm sao có thể không cảm động được chứ?

Tô Ngưng hưng phấn ôm lấy cô, kích động nhảy dựng lên: “Trời ạ, lãng mạn quá!”

Du Ân bị Tô Ngưng lắc qua lắc lại, ngây người nhìn hình vẽ trên bầu trời đêm.

Sau chiếc bánh sinh nhật và hình ngày tháng, máy bay không người lái vẽ ra bốn ký tự lớn “Chúc mừng sinh nhật“.

Sau đó, máy bay không người lái đã biến hóa thành một trái tim khổng lồ màu đỏ, màu đỏ tươi chói lọi trong đêm, làm cay mắt Du Ân.

Những tiếng cảm thán và tiếng la hét bắt đầu phát ra từ tầng dưới của biệt thự, chính nhân viên của biệt thự nhìn thấy cảnh tượng lãng mạn này cũng bước ra xem.

Sau trái tim màu đỏ, hình bóng một người phụ nữ khác xuất hiện, dịu dàng và duyên dáng, có thể người ngoài sẽ chỉ nghĩ đó là hình bóng của một người phụ nữ, nhưng những người thân quen chỉ cần nhìn thoáng qua là biết đó chính là Du Ân.

Tô Ngưng nghẹn ngào bên tai Du Ân: “Phó Đình Viễn lần này thực sự rất có tâm, tớ sắp rơi nước mắt rồi, huhu.”

Tô Ngưng cũng không biết Phó Đình Viễn đã lên kế hoạch tổ chức sinh nhật bằng máy bay không người lái này, cô ấy nghĩ rằng Phó Đình Viễn hẹn Du Ân ra ngoài chẳng qua là gặp một lần để giải tỏa nỗi tương tư, không ngờ anh đã sắp xếp một hồi lãng mạn như vậy.

Cuối cùng, máy bay không người lái biến ra vài chữ cái tiếng Anh.

Nước mắt của Du Ân không thể kìm được nữa, những giọt lệ nóng hổi đã rơi xuống.

Những người khác có thể không hiểu từ này có nghĩa là gì, nhưng cô thì có.

Phó Đình Viễn muốn nói rằng tình yêu của anh dành cho cô sẽ tồn tại mãi mãi ư?

Anh bị điên à?

Chẳng phải tất cả họ đều chấp nhận rằng họ sẽ quên nhau sao?. truyện kiếm hiệp hay

“Tại sao anh ấy lại làm thế này? Tại sao?” Du Ân dựa vào vòng tay của Tô Ngưng, không kìm được mà khóc nức nở.

Cô không muốn Phó Đình Viễn chấp nhất vì cô, cuộc đời quá ngắn ngủi, anh nên nhanh chóng quên cô đi, tìm người mình yêu, hình thành một gia đình trọn vẹn, sống một đời viên mãn vẹn tròn.

Khóc một hồi, Du Ân lau nước mắt, dứt khoát nói: “Tớ đi tìm anh ấy.”

Tìm anh để nói rõ, cô sẽ không ở bên anh, để anh nhanh chóng chết tâm đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.