Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 310: Chương 310: Lần này nhất định sẽ không phụ em!




Dịch Thận Chi cau mày nói: “Nhưng chẳng phải cậu đã cho người đi điều tra Từ Sướng rồi sao? Anh ta sống ở nước ngoài từ nhỏ, sao lại có liên quan đến chuyện trong nước được?”

“Điều chúng ta tra được cũng chưa chắc đã chính xác, cái gì cũng có thể làm giả được hết.” Phó Đình Viễn nói xong lời này thì nghiêm mặt lại, tiếp tục: “Tôi sẽ để Chu Nam đi điều tra người nhà của người phụ nữ năm đó một lần nữa.”

“Ừ.” Nhóm người Dịch Thận Chi đồng tình.

Giang Kính Hàn cau mày nói: “Tốt nhất là điều tra ra kết quả càng sớm càng tốt, nếu chứng minh được Từ Sướng thật sự có liên quan đến chuyện xưa, thì chúng ta sẽ có biện pháp ổn thỏa để đối phó với anh ta sớm hơn.”

Phó Đình Viễn nhấp môi gật gật đầu.

Dù thế nào anh cũng chưa từng nghĩ tới, lần này Từ Sướng và Thẩm Dao lại làm đến mức này.

Anh sắp xếp hai vệ sĩ bên cạnh bảo vệ Du Ân, lần này là đích thân anh đưa Du Ân ra ngoài, nhưng thật không ngờ là vẫn xảy ra chuyện.

Trước đó bọn họ chỉ đặt trọng tâm phòng ngự lên người Du Ân, sợ Thẩm Dao sẽ gây ra nhiều bất lợi cho Du Ân, nhưng hiện tại xem ra người Từ Sướng nhắm tới chính là tất cả bọn họ.

Bốn người lại hàn huyên vài câu, sau đó Dịch Thận Chi và Giang Kính Hàn đứng dậy cáo từ.

Có điều, thời điểm hai người kéo cửa phòng bệnh chuẩn bị rời đi thì lại nhìn thấy Du Ân và Chu Mi đang đứng ở hành lang bên ngoài.

Vốn dĩ ban đầu là Chu Mi đưa Du Ân quay về nghỉ ngơi, nhưng nhìn dáng vẻ này thì xem ra, có lẽ Du Ân chỉ về nhà thay bộ quần áo khác rồi lại chạy tới đây.

Hứa Hàng lại nhớ tới chuyện Du Ân bị Thẩm Dao hạ thuốc phải vào bệnh viện, khi đó Phó Đình Viễn cũng về nhà thay mỗi bộ quần áo rồi lại gấp rút trở lại bệnh viện, khiến Hứa Hàng không nhịn được nở nụ cười: “Hai người thật đúng là chẳng khác gì nhau.”

Du Ân bất chấp việc anh ta trêu ghẹo, vội vàng hỏi: “Anh ấy sao rồi?”

Hứa Hàng cười rồi nghiêng người một chút: “Đã tỉnh, cũng không có vấn đề gì lớn cả, cô vào chăm sóc cậu ta đi.”

Sau khi Du Ân đi vào, tầm mắt Giang Kính Hàn dạo chơi một vòng quanh người Dịch Thận Chi và Chu Mi, sau đó mở miệng nói: “Đây chính là mùi chua của tình yêu, hai vị có ngửi thấy không?”

Là một người đàn ông với trái tim dành trọn cho vợ yêu, câu nói này của Giang Kính Hàn chính là để kích thích hai người bọn họ, nhắc nhở hai người bọn họ hãy nhìn thẳng vào thứ gọi là tình yêu này, nếu ở bên nhau, thì đương nhiên sẽ muốn cùng nhau già đi.

Dịch Thận Chi còn chưa kịp nói gì, Chu Mi đã cười khẽ rồi đáp lại một câu: “Luật sư Giang, không phải đó là phần đầu thơ sao? Hai câu cuối cùng là vì tự do, hai người có thể vứt bỏ tất cả.”

Hàm ý của nó là, vì để có được sự tự do, tình yêu gì đó, hôn nhân gì đó có thể không cần cũng được.

Giang Kính Hàn thật sự không ngờ Chu Mi có thể thoải mái cởi mở như vậy, trong lúc nhất thời, anh ta cũng chẳng thể nói gì hơn, chỉ cười cười một cái rồi cất bước bỏ chạy lấy người.

Dịch Thận Chi và Chu Mi cũng rời đi ngay sau đó, có điều, Dịch Thận Chi lại khẽ đưa mắt liếc liếc Chu Mi bên cạnh một cái, hơi nhăn mày.

Anh ta vẫn luôn cho rằng, dựa theo tính cách chuyện nào cũng nghiêm túc phân cao thấp như cô ấy, thì sau này khi bọn họ chia tay cô ấy sẽ khó buông bỏ được, nhưng hiện tại có lẽ do anh ta suy nghĩ nhiều rồi, cô ấy và anh ta đều có tư duy giống nhau, đều chỉ là chơi chơi.

Đúng vậy, nếu không phải cô ấy chỉ định chơi chơi, thì tại sao lại theo anh ta?

Cô ấy biết bọn họ sẽ không có kết quả gì mà…

Nghĩ như vậy, bản thân Dịch Thận Chi cũng không biết trái tim mình đang trải qua cảm giác gì, nhưng tóm lại là cảm giác này không phải quá dễ chịu.

Phó Đình Viễn thấy Du Ân đi vào phòng bệnh, trên mặt anh lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Không phải nói đưa em về nhà nghỉ ngơi rồi sao?”

“Em không yên tâm về anh lắm.” Du Ân còn chưa kịp đi đến mép giường, vành mắt cô đã đỏ ửng lên: “Phó Đình Viễn, sau này anh không cần phải làm như vậy, phải biết quý trọng mạng sống của mình, biết chưa hả?”

Phó Đình Viễn thấy cô quan tâm mình như vậy thì tâm trạng hứng khởi vô cùng, giơ tay kéo cô tới bên cạnh, nói: “Cơ thể em gầy như vậy, hoàn toàn không chịu được cú đâm đó.”

Lúc ấy trong đầu anh chỉ nghĩ như vậy, tốt xấu gì anh cũng là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, suốt ngày đánh quyền tập thể hình, dù bị đâm xong có mất cánh tay cái chân, anh vẫn có thể chịu đựng được cảm giác đau đớn đó.

Anh có khó khăn đau khổ một chút cũng không sao, nhưng anh không thể nhìn cô bị thương được.

Phó Đình Viễn nói như vậy, Du Ân vẫn không kìm được nước mắt.

Cô nghẹn ngào nói: “Bác sĩ nói trong đầu anh có vết máu bầm, lỡ như vết máu bầm đó không tiêu tán thì sẽ phải làm phẫu thuật…”

“Một người ưu tú như anh, nếu để lại di chứng gì thì phải làm sao?” Đây là điều mà Du Ân lo lắng nhất, Phó Đình Viễn không chỉ sống cho mình anh, mà anh còn phải gánh cả Phó thị nữa.

Phó Đình Viễn trước nay chưa từng thấy Du Ân khóc thương tâm như vậy, trong lúc nhất thời anh cũng không biết phải trấn an cônhư thế nào.

Cuối cùng anh nghĩ ra một biện pháp, thấp giọng nói với cô: “Anh hơi khát nước, em rót giúp anh cốc nước đi.”

Du Ân vừa nghe xong thì lập tức ngừng khóc, mau chóng đi rót nước giúp anh.

Uống xong cốc nước, sắc mặt Phó Đình Viễn lại có chút phức tạp, anh nói: “Mẹ với em gái anh…”

Du Ân biết anh định nói gì, nên lập tức chặn ngang lời anh trước: “Không sao đâu, em đã quen rồi.”

Nhưng Phó Đình Viễn vẫn cảm thấy áy náy trong lòng, mở miệng nói: “Thực sự xin lỗi.”

“Không sao đâu.” Du Ân nghĩ nghĩ gì đó rồi cũng lên tiếng thanh minh: “Nhưng em cũng có điều muốn nói rõ với anh, sau này em sẽ không kết giao với bọn họ.”

“Ừm.” Phó Đình Viễn không hề do dự, lập tức đồng ý với cô.

Mẹ anh và Phó Thiến Thiến có đạo đức suy đồi, bọn họ sẽ mãi mãi không thể sống hòa hợp được với Du Ân, cho nên anh cũng không bắt buộc cô.

Du Ân vốn đang ngồi trên mép giường của Phó Đình Viễn, hai người nói xong mấy lời này, Phó Đình Viễn liền giơ tay kéo người cô vào trong lồng ngực anh, từ lúc vừa mới tỉnh lại anh đã muốn ôm cô như vậy rồi.

Chỉ có như thế, mới có thể đem lại cho anh cảm giác an toàn.

Vào khoảnh khắc chiếc xe kia lao tới, anh không phải không sợ hãi.

Anh sợ sẽ không được gặp lại cô nữa, sợ sẽ không có cơ hội bù đắp những thương tổn mà anh gây ra cho cô năm đó, sợ sẽ không có cơ hội trao cho cô tất thảy những điều tốt nhất trên thế gian này, khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất.

“Anh ngoan ngoãn nằm im đi.” Du Ân sợ miệng vết thương bị rách, mặc dù hiện tái vết máu bầm trong đầu anh là điểm chết người, nhưng trên người anh vẫn còn vài chỗ bị thương.

Phó Đình Viễn không cử động, tiếp tục ôm cô, thấp giọng nói: “Trước lúc xảy ra chuyện chúng ta còn đang thương lượng chuyện tới nhà em cầu hôn, giờ chúng ta tiếp tục đi.”

Du Ân: “…”

Tình yêu này của anh cũng quá lớn rồi đấy, người thì vẫn đang nằm trên giường bệnh, nhưng đầu lại nghĩ đến chuyện cầu hôn.

Cô có chút bất lực chuyển sang đề tài khác: “Bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi nhiều.”

Đáy mắt Phó Đình Viễn xẹt qua tia bi thương nồng đậm: “Anh vì em mà đến mạng sống cũng không cần, em vẫn chưa chịu gả cho anh sao?”

Kỳ thật, nếu cẩn thận ngẫm lại, Phó Đình Viễn còn phải cảm ơn hành động này của Từ Sướng và Thẩm Dao mới đúng, anh dùng máu dùng thân thể mình để bảo vệ Du Ân, như vậy đồng thời có thể biểu lộ tình ý kiên định của anh với Du Ân.

Sau đó, anh có thể dựa vào tình cảm này để khiến cô đồng ý tái hôn với anh.

Cho dù có phải vừa đe dọa vừa dụ dỗ, anh cũng chấp nhận làm, chỉ cần có thể khiến cô chấp nhận gả cho anh thêm lần nữa là được.

Nhìn thấy biểu cảm tổn thương của Phó Đình Viễn, Du Ân vội vàng nói: “Không phải em không muốn gả, mà là em đang lo lắng cho tình trạng sức khỏe hiện tại của anh, không thích hợp để nói mấy loại chuyện này.”

Phó Đình Viễn đã nắm bắt được lỗ hổng trong lời nói của cô, lập tức hỏi lại: “Cũng không phải không muốn gả? Tức là em đồng ý gả cho anh rồi?”

Du Ân: “…”

Phó Đình Viễn vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó cúi đầu hôn cô, hôn xong lại nói với vẻ vẻ vui sướng: “Thật tốt quá.”

Không đợi Du Ân kịp nói thêm cái gì, anh đã áp trán mình vào trán cô, rồi nhẹ giọng hứa hẹn: “Du Ân, tin anh, lần này anh nhất định sẽ không phụ em.”

Hốc mắt Du Ân ươn ướt, cô nhẹ nhàng ôm eo anh, rúc người vào trong lồng ngực của anh.

Anh đã lấy mạng sống của mình ra để bảo vệ cô rồi, cô còn sợ anh sẽ phụ cô nữa sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.