Sau đó Hứa Hàng đã đưa tin tức tới, trong cơ thể Thẩm Dao quả nhiên có chứa một loại thuốc kích thích cảm xúc.
Vẻ mặt ba người lập tức trở nên nghiêm trọng, Dịch Thận Chi nhìn thoáng qua Phó Đình Viễn đang nằm trên giường bệnh, thấp giọng nói: “Đợi cậu Phó tỉnh lại rồi nói sau.”
Hứa Hàng và Giang Kính Hàn đều gật đầu đồng ý.
Ba người và cả cô vợ nhỏ của Giang Kính Hàn ngồi đợi mất nửa ngày, Phó Đình Viễn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Dịch Thận Chi nhìn Giang Kính Hàn nói: “Nếu không thì hai người cứ về trước đi?”
Dẫu sao thì Giang Kính Hàn cũng đang dìu già dắt trẻ, không thích hợp chờ ở chỗ này.
Dịch Thận Chi vừa nói, cô gái bên cạnh Giang Kính Hàn đã chủ động đứng lên, cụp mắt nhìn Giang Kính Hàn nói: “Em về trước, anh cứ ở lại đây đi.”
Giang Kính Hàn nhéo nhéo lòng bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ, gật gật đầu nói: “Được, để anh kêu tài xế tới đón em.”
Cô gái nhỏ rất là không thích việc Giang Kính Hàn này cố tình làm mấy hành động thân mật với cô ấy trước mặt người ngoài, nên đã ném tay anh ta ra, sau đó dịu dàng ôn hòa chào Dịch Thận Chi và Hứa Hàng, rồi dứt khoát bỏ chạy lấy người.
Trên mặt Giang Kính Hàn lộ rõ vẻ không muốn, Dịch Thận Chi tấm tắc cảm thán một tiếng: “Xem ra cô gái này cũng khá hiểu chuyện.”
Cô ấy biết Phó Đình Viễn là một người bạn vô cùng quan trọng của Giang Kính Hàn, Giang Kính Hàn chắc chắn sẽ muốn ở lại tiếp tục chờ đến khi Phó Đình Viễn tỉnh lại.
Và đương nhiên cô ấy cũng biết đến lúc đó bốn người họ chắc chắn có chuyện quan trọng cần trao đổi, việc cô ấy tiếp tục ngồi chờ đợi cũng hơi không tiện, cho nên đã chủ động đứng lên bỏ đi.
Giang Kính Hàn đắc ý đáp lại Dịch Thận Chi một câu: “Chứ cậu còn nghĩ gì?”
Lại nhắc đến phụ nữ, Giang Kính Hàn tiếp tục nhìn Dịch Thận Chi nói: “Tôi cũng đã nghe nói về chuyện giữa cậu và Chu Mi, cậu thật sự không định cưới người ta về à?”
Dịch Thận Chi cười ha ha một tiếng: “Cậu cảm thấy tôi có thể cưới cô ấy về sao?”
Ba anh ta là loại đức hạnh gì bản thân anh ta rõ ràng nhất, người đó phải đem đến ích lợi cực kỳ cao, nếu một ngày nào đó anh ta thật sự phải kết hôn, thì đối phương tuyệt đối không thể nào là Chu Mi được, một người phụ nữ xuất thân không có gì đặc biệt.
So với việc cưới một người phụ nữ mà ba anh ta đã chỉ định sẵn, hay là một cuộc hôn nhân mà ba anh ta bài bố từ trước, vậy chi bằng ngay từ đầu anh ta cứ dứt khoát không kết hôn đi, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Dịch Thận Chi nói xong câu đó thì quay mặt đi, ánh mắt có phần tĩnh mịch: “Cô ấy cũng không cần danh phận từ tôi, cứ yêu đương như vậy không phải cũng khá tốt sao?”
Giang Kính Hàn nói: “Xin lỗi tôi nói thẳng, cái gọi là không cưới về được đó, đơn giản chỉ là không muốn cưới.”1
“Thật lòng thích đến muốn chết muốn sống, giống cậu Phó, hay là giống như tôi vậy, mới có thể lấy người ta về.”
Giang Kính Hàn vừa dứt lời, không khí trong phòng bệnh chìm vào tĩnh lặng.
Dịch Thận Chi chuyển tầm mắt về phía ngoài cửa sổ, để mặc không lên tiếng.
Mấy lời nói đó của Giang Kính Hàn, nói trắng ra thì là anh ta căn bản chưa yêu Chu Mi đủ.
Dịch Thận Chi cũng không phản bác.
Đúng thật là trong lòng anh ta có tồn tại cảm giác thích Chu Mi, tướng mạo Chu Mi xinh đẹp xuất chúng, không hề thua kém mấy diễn viên nổi tiếng, ngoại hình của cô ấy và Chu Nam đều không tồi chút nào.
Chưa kể dáng người cô ấy cao gầy, mỗi một tấc da tấc thịt đều trông thật mê người.
Có điều, thứ hấp dẫn anh ta hơn cả chính là sự lạnh nhạt, đối với ai cũng đều việc công xử theo phép công của cô ấy, anh ta đã muốn phá vỡ vẻ trấn định và nét lạnh nhạt trên mặt cô ấy không chỉ một lần.
Hiện giờ khi đã phá vỡ được rồi, mỗi lần bọn họ dây dưa triền miên, cô ấy đều nóng bỏng mê người, đáy mắt chỉ có hình bóng anh ta.
Có điều, mặc dù anh ta có thích Chu Mi, nhưng cũng không thích đến mức muốn đối nghịch với toàn bộ gia tộc để cưới cô ấy về nhà, và cũng không thích đến mức phải vì cô ấy mà từ bỏ chấp niệm theo chủ nghĩa độc thân không kết hôn của bản thân.
Sau một lúc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Giang Kính Hàn là người mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc này trước, tuy nhiên lần này là anh ta nói với Hứa Hàng: “Mà tôi nói cậu cũng nên biết kiềm chế chút, nếu là thật lòng thích thì phải đối xử thật tốt với bác sĩ Tống.”
Hứa Hàng vừa há mồm định nói cái gì đó, thì Giang Kính Hàn đã lập tức chặn đứng họng anh ta: “Cậu đừng có mà giở giọng phản bác điều tôi vừa nói, cậu xem cậu đối xử với bác sĩ Tống thế nào đi? Cả ngày chỉ biết nói mấy lời lạnh nhạt với người ta, rồi bắt bẻ người ta đủ chuyện, vậy mà cậu còn trông đợi cô ấy sẽ ở bên cậu lần nữa sao?”
Từ khi Tống Nghênh gia nhập vào bệnh viện của Hứa Hàng, cả ngày Hứa Hàng chỉ đi vạch lá tìm lỗi của Tống Nghênh, thậm chí còn quở trách Tống Nghênh trước mặt rất nhiều đồng nghiệp khác trong bệnh viện, mà từ đầu đến cuối Tống Nghênh cũng chẳng thể hiện gì, chỉ bình tĩnh đối mắt với các kiểu bắt bẻ của Hứa Hàng thôi.
Là anh em tốt, Giang Kính Hàn biết là do trong lòng Hứa Hàng vẫn còn nhớ thương Tống Nghênh, rồi lại bất mãn với việc Tống Nghênh đã từng vứt bỏ mình, cho nên mới dùng thái độ bất thiện đó muốn bức Tống Nghênh phải chủ động xin lỗi anh ta, chủ động đến gần anh ta.
Giang Kính Hàn cảm thấy, Hứa Hàng hành động như vậy, Tống Nghênh chẳng những sẽ không đến gần anh ta, mà nói không chừng sẽ còn hoàn toàn rời xa khỏi anh ta.
“Tốt nhất là cậu câm miệng đi, từ khi biết nói chuyện yêu đương với cô gái nhỏ kia, cậu dường như đã biến thành chuyên gia tư vấn tình cảm rồi đấy.” Dịch Thận Chi ghét bỏ nói.
Ngay lúc này, Phó Đĩnh Viễn vốn đang trong trạng thái hôn mê nằm trên giường bệnh dần dần tỉnh lại, ba người họ lập tức kết thúc cuộc nói chuyện phiếm, đồng loạt nhìn về phía anh.
Bản thân Hứa Hàng là bác sĩ nên đã tiến lên hỏi thăm trước: “Cảm thấy thế nào rồi?”
Tầm mắt Phó Đình Viễn chậm rãi nhìn chung quanh phòng bệnh một vòng, không thấy bóng dáng Du Ân đâu, anh lập tức khẩn trương hỏi Hứa Hàng: “Du Ân đâu rồi? Cô ấy có bị thương ở đâu không?”
Hứa Hàng vội vàng nói: “Cô ấy vẫn rất tốt, vừa nãy Chu Mi mới đưa cô ấy về nghỉ ngơi.”
“Chậc chậc, anh hùng cứu mỹ nhân, đến mạng sống cũng từ bỏ, chắc chỉ có mình cậu mới làm được.” Dịch Thận Chi đi tới chế nhạo Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn nghe thấy nói Du Ân không có chuyện gì, anh mới dám thở phào một hơi, không thèm để ý tới lời chế nhạo của Dịch Thận Chi.
Vào khoảnh khắc chiếc xe của Thẩm Dao lao tới, anh không kịp nghĩ bất cứ điều gì khác, chỉ mong cô không xảy ra chuyện gì, cho nên theo bản năng liền bẻ tay lái để cơ thể mình hứng trọn mũi xe đang lao tới.
Tỉnh lại lại không thấy Du Ân đầu tiên, trong lòng Phó Đình Viễn cảm thấy có hơi trống rỗng.
Vì thế anh lại hỏi tiếp: “Vậy khi nào cô ấy sẽ lại tới thăm tôi nữa?”
Lúc anh hỏi như vậy, trông anh có vẻ vừa đáng thương mà lại vừa hề hề.
Dịch Thận Chi muốn chửi thề: “Cậu có thể đừng vừa mở mắt ra là đầu óc chỉ biết nghĩ về cô ấy thôi không? Tốt xấu gì thì ba anh em tôi cũng ở đây trông chừng cậu cả ngày đấy.”
Mẹ nó chứ, đây là trọng sắc khinh bạn chứ gì nữa.
Hứa Hàng giải thích: “Vừa nãy bác gái và Thiến Thiến tới đây thăm cậu, nên ông cụ đã kêu để Du Ân đi về trước.”
Mặc dù Hứa Hàng không nói rõ, nhưng Phó Đình Viễn đủ thông minh để hiểu ra vấn đề ngay, chắc chắn mẹ anh và Phó Thiến Thiến lại có ý đồ gây chuyện thị phi.
Anh đã thật sự tuyệt vọng với mẹ và đứa em gái của mình rồi, chỉ hận bản thân không thể kịp thời tỉnh lại để bảo vệ Du Ân.
Hứa Hàng lại nói tiếp: “Nếu cậu muốn gặp cô ấy, thì để tôi đi gọi điện.”
Phó Đình Viễn nghĩ nghĩ gì đó xong vẫn từ chối: “Thôi bỏ đi, trước mắt cứ để cô ấy nghỉ ngơi chút đã, cô ấy chắc chắn đã bị dọa sợ không vừa đâu.”
Hứa Hàng làm kiểm tra cơ thể đơn giản cho Phó Đình Viễn, sau đó mới nói cho Phó Đình Viễn nghe tình hình hiện tại của anh.
Phó Đình Viễn vẫn vô cùng bình tĩnh: “Vậy trước tiên cứ điều trị bằng thuốc để lưu thông máu và làm tan cục máu bầm đi.”
Có Hứa Hàng ở đây, Phó Đình Viễn không sợ sinh mạng mình sẽ xảy ra nguy hiểm gì.
Giang Kính Hàn nhíu mày nói: “Từ Sướng này tuyệt đối không đơn giản, trong cơ thể Thẩm Dao có thuốc kích thích cảm xúc.”
Sắc mặt Phó Đình Viễn hơi hơi trầm xuống, Giang Kính Hàn lại nói tiếp: “Lần này tôi chắc chắn với cậu là sẽ tống Thẩm Dao vào trong tù, nhưng còn Từ Sướng kia thì…”
“Không biết sau này anh ta còn gây ra mấy chiêu trò âm hiểm gì nữa không, còn nữa, bọn tôi có cảm giác Từ Sướng cũng có ác ý với Thẩm Dao.” Giang Kính Hàn nói ra suy đoán và phân tích của mấy người bọn họ.
Phó Đình Viễn dựa lưng vào giường bệnh, nhíu mày phân tích: “Có khi nào là liên quan đến chuyện xưa của ba mẹ tôi không?”