Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 109: Chương 109: Lời xin lỗi càng ngày càng dễ nói




Du Ân thật sự không ngờ Phó Đình Viễn bỗng nhiên lại xin lỗi mình, có điều cô bình tĩnh tiếp nhận: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.”

Cô nói xong lại hỏi anh: “Có thể phiền anh đưa tôi về bữa tiệc được không?”

Bộ dạng không có việc gì xảy ra của cô khiến cho sự tức giận trong lòng anh dâng lên cuồn cuộn, đêm nay anh biết được chuyện Thẩm Dao và Phó Thiến Thiến làm, tức đến nỗi sắp nổ phổi.

Vậy mà cô lại như người không có chuyện gì, hoàn toàn đứng ngoài cuộc.

Du Ân thấy đáy mắt anh phun lửa trừng trừng nhìn mình, cô dứt khoát chạy đi ngay.

Cô vừa đi vừa lấy điện thoại ra: “Không sao, tôi tự gọi xe quay về là được.”

Vừa dứt lời, người đã bị Phó Đình Viễn túm chặt lấy.

Phó Đình Viễn muốn giữ lấy Du Ân nói để mình đưa cô đi, ai biết trong lòng anh đang tức giận nên động tác kéo cô hơi mạnh một chút, Du Ân lại đi giày cao gót, thế nên lôi kéo như vậy chân Du Ân đã bị trẹo.

Cô đau đến nỗi như sắp ngã, Phó Đình Viễn vội vàng đỡ lấy cô, nhíu mày hỏi: “Làm sao thế?”

Bởi vì Du Ân đang mặc lễ phục, lúc Phó Đình Viễn đỡ cô, một tay anh giữ chặt cánh tay cô, một tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, chỗ anh chạm tay vào mềm mịn trơn tuột, trong nháy mắt cả người anh trở nên căng cứng.

Du Ân đau đến nỗi hoàn toàn không nhớ tới sự mờ ám này, cô cúi mắt nhìn chân mình: “Hình như bị trẹo chân rồi.”

Phó Đình Viễn: “…”

Rốt cuộc anh đen đủi đến mức nào chứ, túm một cái thôi đã khiến cô trẹo cả chân.

Trước kia chỉ khiến cô tổn thương lòng, bây giờ ngay cả thân thể cũng bắt đầu bị thương.

“Xin lỗi, tôi mạnh tay quá rồi.” Phó Đình Viễn lập tức xin lỗi, sau đó anh phát hiện mình càng ngày càng dễ dàng nói ra lời xin lỗi.

Nói xin lỗi xong, anh lại bế bổng Du Ân lên, sốt ruột nói: “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”

Du Ân bị anh bế lên sợ hết hồn, cũng vô cùng xấu hổ: “Tôi, chắc tôi có thể tự đi được, anh thả tôi xuống đi.”

Anh dừng xe ở cách đó không xa, cô cố gắng một chút đi tới chỗ đậu xe hẳn không có vấn đề gì.

Bị chồng cũ của mình ôm trong lòng, đặc biệt cô vẫn còn mặc lễ phục cực kỳ thiếu vải, thật sự muốn xấu hổ bao nhiêu thì xấu hổ bấy nhiêu.

Nhưng mà Phó Đình Viễn hoàn toàn không nghe lời cô, anh bế cô sải bước đi đến trước xe.

Sau khi bế cô vào trong xe, Phó Đình Viễn lại nửa ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nâng mắt cá nhân cô lên xem xét.

Bàn tay anh nóng ấm bao lấy mắt cá chân trắng nõn của cô, mặt Du Ân không khỏi nóng lên.

Cô thật sự xấu hổ muốn chui xuống đất, đỏ mặt muốn rụt chân mình lại: “Vẫn nên đến bệnh viện để bác sĩ khám đi…”

Phó Đình Viễn vừa xoa mắt cá nhân cô vừa nói: “Có gì mà ngại chứ.”

Du Ân sợ hãi hết vía, tiếp theo anh đừng có nói mấy lời linh tinh cái gì mà “Cả người cô tôi đều đã thấy hết rồi, xem chân thì ngại ngùng gì.”

May sao Phó Đình Viễn không nói, sau khi thả mắt cá chân cô xuống anh nhìn cô sâu xa rồi ngồi vào ghế lái.

Hai người vừa mới đi chưa lâu, Đổng Văn Huệ đã gọi điện thoại cho Phó Đình Viễn.

Chắc là Phó Thiến Thiến đã về nhà rồi, không biết Phó Thiến Thiến đã nói với Đổng Văn Huệ thế nào, Đổng Văn Huệ chắc chắn là khởi binh vấn tội anh.

Vì vậy sau khi nhận điện thoại Phó Đình Viễn không đợi Đổng Văn Huệ nói gì anh đã chủ động xuất kích trước: “Mẹ, Phó Thiến Thiến tội không thể tha, đưa nó ra nước ngoài đã là thủ đoạn nhân từ nhất của con rồi.”

Đổng Văn Huệ bị anh chặn họng cứng miệng, nhưng vẫn không màng tất cả cầu xin cho Phó Thiến Thiến: “Thiến Thiến chỉ nhất thời xúc động mà thôi, hay là bảo con bé xin lỗi Du Ân?”

Phó Đình Viễn lạnh nhạt nói: “Muộn rồi.”

Anh và Du Ân đã ly hôn rồi, Phó Thiến Thiến có đi xin lỗi thì còn ý nghĩa gì nữa đâu?

Phó Đình Viễn nén lửa giận nói: “Còn nữa, mẹ, Thiến Thiến làm ra chuyện như vậy, thế mà mẹ lại nói chỉ là nhất thời xúc động, nhìn ra được thực sự nó bị mẹ chiều sinh hư rồi, nó không hợp tiếp tục sống cùng với mẹ nữa.”

“Phó Đình Viễn!” Đổng Văn Huệ bị anh làm cho tức giận không nhẹ, không khỏi quát lớn: “Mẹ là mẹ của con đấy.”

“Có phải con muốn ép chết mẹ hay không?”

“Có phải mẹ chết rồi các con sẽ dừng lại không?”

Phó Đình Viễn vô cùng nhức đầu, anh không ngờ vì bao che cho Phó Thiến Thiến mà mẹ anh bắt đầu đòi sống đòi chết.

Với cả đầu óc Đổng Văn Huệ cả ngày chỉ nghĩ tới lợi ích của bản thân, nghĩ bảo vệ Phó Thiến Thiến kỹ càng, có bao giờ nghĩ tới cảm nhận của đứa con trai là anh đâu?

Trong suốt cuộc hôn nhân của anh, Phó Thiến Thiến và Thẩm Dao liên thủ làm chuyện như vậy với vợ của anh, thậm chí gián tiếp khiến anh phải li hôn, vậy mà Đổng Văn Huệ còn muốn bảo vệ Phó Thiến Thiến ư?

Trong lòng Đổng Văn Huệ có phải đứa con trai như anh cũng chỉ là một công cụ có thể mang vinh hoa phú quý về cho bà không?

Nghĩ đến đây, anh mất kiên nhẫn nói: “Nếu như nó làm sai vậy thì phải chịu phạt.”

Anh nói xong liền cúp điện thoại, không buồn để ý tới tiếng quát của Đổng Văn Huệ.

Vì gọi cuộc gọi này không khí bên trong xe hơi nặng nề.

Du Ân nghĩ một chút vẫn nói: “Chuyện đã qua rồi thực ra anh không nhất thiết phải làm như vậy với Phó Thiến Thiến đâu.”

“Em có thể cho qua nhưng với tôi chỉ vừa mới bắt đầu.” Phó Đình Viễn tức giận gầm lên một câu.

Du Ân cảm nhận được được cảm xúc của anh rất kém, thức thời không nói gì nữa.

Anh thích thế nào thì làm thế đi.

Cô rũ mắt lấy điện thoại ra gọi cho Chung Văn Thành: “Sếp Chung, đoạn sau chắc là tôi không thể đi về được rồi, chân tôi bị trẹo…”

Chung Văn Thành lo lắng không thôi: “Sao lại bị trẹo chân? Có nặng lắm không? Bây giờ em đang ở đâu, tôi qua đó tìm em.”

Du Ân vội vàng nói: “Không có gì đáng ngại, sếp Phó… bây giờ đang đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra.”

Du Ân dùng cách xưng hô công thức hóa với Phó Đình Viễn.

Chung Văn Thành rất tự trách: “Rất xin lỗi, đêm nay em là bạn đồng hành với tôi mà tôi lại không bảo vệ tốt cho em.”

Chung Văn Thành tự trách ngược lại khiến cho Du Ân rất khó xử: “Là nguyên nhân ở tôi.”

Chung Văn Thành lại thở dài nói: “Sau khi đến bệnh viện kiểm tra xong nhất định phải nói ngay cho tôi biết bị thương thế nào.”

Du Ân đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, cô cảm thấy bầu không khí trong xe càng đọng lại, Du Ân không quan tâm, dời mắt nhìn về phía ngọn đèn đường bên ngoài.

Trước kia lúc cô và Phó Đình Viễn ở bên nhau, bọn họ rất ít khi có thời gian đơn độc bên nhau ngồi chung một xe đi ra ngoài.

Cơ bản đều là cùng đi lúc thăm ông nội hoặc gia đình hội tụ, thời gian còn lại bọn họ thân ai nấy lo.

Ở bên ngoài, trên thương trường anh sát phạt quyết đoán, cô ở một mình trong nhà với khoảng trời nhỏ.

Rời khỏi ngôi nhà ấy, dường như bọn họ trở thành hai người hoàn toàn xa lạ.

Anh chưa bao giờ thừa nhận cô trước mặt người ngoài, càng chưa từng dẫn cô đi tham gia bất kỳ bữa tiệc nào cả.

Bởi vì không để tâm, không coi trọng, không đặt trong lòng vì vậy mới luôn cất giấu.

Sau khi xe tới bệnh viện, Phó Đình Viễn đỗ xe xong lại muốn bế cô vào trong phòng cấp cứu nhưng lúc này Du Ân sống chết không chịu.

Bệnh viện người ra người vào, cô không muốn trở thành tiêu điểm.

“Anh tới quầy y tế mượn một chiếc xe lăn qua đây, hoặc là tôi nhảy lò cò vào trong cũng được.” Du Ân vừa nói vừa thử cử động cái chân bị thương của mình một chút.

Nếu như không nghiêm trọng thì tự cô nhảy vào là được.

Phó Đình Viễn bị lời nói của cô làm cho tức không chịu được: “Nhảy lò cò?”

Ha ha, cô vì tránh anh bế mà còn dám liều mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.