Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 110: Chương 110: Xun xoe




Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ cố chấp của cô, Phó Đình Viễn vẫn thỏa hiệp đi lấy xe lăn.

Anh nói với bản thân, cô bây giờ đang là bệnh nhân, phải nhường nhịn cô.

Có điều nói thật, trước đây anh chưa bao giờ biết tính tình Du Ân lại quật cường như vậy, trước kia ở trước mặt anh cô đâu có cứng đầu thế này.

Sau khi Du Ân ngồi vào xe lăn, Phó Đình Viễn lại khoác áo vest của mình lên người cô, đêm nay cô mặc như thế, không che chắn một chút rất dễ bị lộ hàng.

Bác sĩ kiểm tra rồi nói: “Không tổn thương đến xương cốt, chỉ là bị trẹo hơi sưng mà thôi, quay về bôi chút thuốc, mấy ngày tới cố gắng đừng đi lại, giữ gìn cho tốt.”

Du Ân nhẹ nhàng thở ra: “Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Phó Đình Viễn lại không yên tâm hỏi lại: “Không cần chụp chiếu gì sao?”

Vừa rồi bác sĩ này ấn mắt cá chân Du Ân vài lần là có thể kết luận không có việc gì?

Nếu như xương cốt cũng bị thương thì là chuyện lớn mất rồi.

Bác sĩ cạn lời nhìn Phó Đình Viễn, dáng vẻ như thể nói anh hiểu thì anh tới khám đi.

Bác sĩ lấy y đức của bản thân ra thề, đây chẳng qua chỉ là một vết trẹo bình thường mà thôi, hoàn toàn không tới mức bị thương tới xương cốt.

Nếu như bị thương tới xương, cô gái trước mặt này đã sớm không phải bộ dạng bình tĩnh thế này, đã đau đến chết rồi.

Du Ân vội vàng phá vỡ cục diện bế tắc: “Cảm ơn bác sĩ, vậy tôi đi lấy thuốc trước đây.”

Phó Đình Viễn bất mãn trừng mắt với bác sĩ kia một cái, đẩy Du Ân ra ngoài.

“Tôi bảo Hứa Hàng qua đây một chuyến.” Sau khi ra khỏi phòng bác sĩ, Phó Đình Viễn vẫn không yên tâm, lấy điện thoại ra gọi điện cho Hứa Hàng.

Du Ân cực kỳ nhức đầu: “Thật sự không cần phải chuyện bé xé ra to thế đây, nếu như nghiêm trọng thì chắc chắn tôi không chịu nổi rồi.”

Phó Đình Viễn bực bội không thôi, anh vì tốt cho cô mà cô lại nói anh chuyện bé xé ra to.

Nhưng lý trí lại nói cho anh biết, anh không thể bực tức, cô là bệnh nhân.

Vì vậy anh nhẫn nhịn nói: “Hiện giờ không phải cô cũng không dám đi lại sao?”

Du Ân nói: “Không phải vì mới rồi bị trẹo không kịp thời xử lý à, về nhà bôi thuốc tiêu sưng chắc chắn là đỡ ngay.”

Hơn nữa anh cũng không cho cô cơ hội đi lại, cô cũng không biết rốt cuộc bản thân có dám đi hay không.

Sợ anh cứ đòi bế cô, cô mới phải ngồi xe lăn phô trương thế này.

Cuối cùng dưới sự kiên định của Du Ân, Phó Đình Viễn lấy giúp cô chút thuốc rồi hai người rời khỏi bệnh viện.

Phó Đình Viễn vừa đưa Du Ân đến dưới nhà, Chung Văn Thành và Tô Ngưng đã chạy tới đây.

Tô Ngưng xuống xe, chân mang giày cao gót chạy một mạch về phía Du Ân, không chút khách khí đẩy Phó Đình Viễn đang định đỡ Du Ân sang một bên.

Phó Đình Viễn: “…”

Tô Ngưng tiến lên đỡ lấy Du Ân, lo lắng hỏi: “Chân cậu thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?”

Du Ân trấn an cô ấy: “Không sao đâu, chỉ hơi sưng mà thôi, phải tĩnh dưỡng mấy hôm.”

Tô Ngưng nhẹ nhàng thở phào, sau đó lại bắt đầu chỉ trích Phó Đình Viễn: “Có vài người ngoài việc làm tổn thương người khác thì vẫn là thương tổn người ta. Du Ân ở bữa tiệc cả buổi tối không sao, vừa mới ra ngoài với anh ta một chuyến đã bị trẹo chân rồi.”

Tô Ngưng nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt Phó Đình Viễn, Chu Dật hay Chung Văn Thành ai nấy đều hơn hẳn Phó Đình Viễn, bởi vì bọn họ thật lòng đối xử tốt với Du Ân.

Có lòng đương nhiên sẽ biết yêu thương Du Ân.

Còn Phó Đình Viễn thì sao?

Chỉ biết làm tổn thương Du Ân.

Phó Đình Viễn bị Tô Ngưng chỉ trích một hồi, vậy mà không nói được câu nào.

Bởi vì Tô Ngưng nói không sai, thực sự vì anh mà Du Ân mới trẹo chân.

Du Ân khẽ kéo Tô Ngưng, không cho cô ấy nói nữa.

Vừa hay Chung Văn Thành đỗ xe xong cũng đang đi tới đây, sau khi chào hỏi Phó Đình Viễn một chút, anh ấy nói với Du Ân: “Đi thôi, quay về đi.”

Du Ân nhìn thoáng qua Tô Ngưng: “Tô Ngưng đi với tôi là được rồi, sếp Chung cứ về trước với sếp Phó đi, tôi không sao đâu.”

Chung Văn Thành nói: “Chân em mấy ngày tới chắc chắn không tiện đi lại, tôi làm cho em chút đồ ăn dự bị, ít nhất chuẩn bị cho em bữa sáng ngày mai đã.”

Phó Đình Viễn nghe xong những lời này chỉ cảm thấy Chung Văn Thành quá biết khoe khoang, nấu cơm thì có gì ghê gớm chứ?

Du Ân chỉ bị trẹo chân mà Chung Văn Thành đã vội vàng nấu cơm cho cô sao?

Du Ân vốn muốn từ chối, cô cảm thấy mình không đến mức không ăn được cả cơm.

Nhưng Tô Ngưng bên cạnh đã cướp lời trước, nói trước mặt cô: “Thế thì tốt quá, tuy rằng tôi có hể hỗ trợ chăm sóc Du Ân nhưng tôi không biết nấu cơm.”

Tô Ngưng lại mời Chung Văn Thành lên lầu: “Đi đi đi, thuận tiện nếm thử tài nấu ăn của Chung ảnh đế nào.”

Tô Ngưng đã nói vậy rồi, Du Ân cũng không thể nào không cho Chung Văn Thành lên.

Vì vậy ngược lại cô cảm ơn Phó Đình Viễn: “Sếp Phó, cảm ơn anh đã đưa tôi tới bệnh viện, không còn sớm nữa, anh mau về nghỉ ngơi đi.”

Sau đó ba người bọn họ đi vào trong tòa nhà, còn lại một mình Phó Đình Viễn đứng trước tòa nhà, chỉ cảm thấy nỗi bực tức trong lòng càng dâng cao.

Trên đường về, Phó Đình Viễn gọi điện cho Dịch Thận Chi, phàn nàn Chung Văn Thành xun xoe.

Không ngờ rằng Dịch Thận Chi lại đứng về phía Chung Văn Thành: “Tôi cảm thấy Chung Văn Thành làm rất đúng, đàn ông thì nên xun xoe trước cô gái mà mình thích, không phải sao? Cậu không chủ động xun xoe thì sao người ta biết cậu là người tốt chứ?”

Phó Đình Viễn vốn nghĩ phàn nàn về Chung Văn Thành một chút, kết quả bị Dịch Thận Chi nói vậy, lại càng thêm bực mình.

Dịch Thận Chi lại nói: “Cậu đừng trách tôi không nhắc nhở, mỗi lần khi Du Ân yếu đuối đều có Chung Văn Thành bảo vệ chăm sóc, trái tim Du Ân rất dễ bị lay động đấy.”

Phó Đình Viễn không muốn nghe Dịch Thận Chi nói thêm câu nào nữa, từng câu chữ Dịch Thận Chi nói ra như đâm vào tim anh vậy.

Sau khi ba người Du Ân trở về, Chung Văn Thành bước ngay vào phòng bếp, rất nhanh chóng đã nấu hai đĩa sủi cảo: “Chắc chắn bữa tiệc tối nay chưa ăn no, hai người lót dạ trước đi.”

Tô Ngưng khen ngợi: “Ai da, sếp Chung, anh cũng quá biết săn sóc đấy.”

Chung Văn Thành lại quay về phòng bếp giúp Du Ân chuẩn bị bữa sáng ngày mai.

Tô Ngưng vừa ăn vừa hỏi Du Ân: “Rốt cuộc cậu và Phó Đình Viễn xảy ra chuyện gì thế?”

Du Ân cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là anh ta kéo tớ một cái, tớ đứng không vững nên bị trẹo chân thôi.”

Tô Ngưng tức giận hừ lạnh: “Tớ biết ngay loại người như Phó Đình Viễn trước giờ không biết suy xét đến cảm nhận của người khác, không biết cậu đang đi cao gót sao, còn kéo cậu nữa.”

Du Ân rũ mắt xuống không nói chuyện.

Đúng vậy, Tô Ngưng nói không sai, cô không biết Phó Đình Viễn đối xử với người khác ra sao nhưng thực sự anh chưa bao giờ suy xét tới cảm nhận của cô.

Cô vui hay không vui, cô khó chịu hay không khó chịu, anh đều sẽ không để trong lòng.

Nếu không sao anh lại không biết chuyện từ trước đến nay cô không ăn thịt bò cơ chứ?

Lúc hai người ăn cơm có một mẩu tin bắt đầu gây sốt trên mạng.

Nội dung chính là hình ảnh Thẩm Dao rời khỏi bữa tiệc với vẻ mặt thê thảm, đầu đề phối hợp ghi nghi ngờ có trục trặc tình cảm với Phó Đình Viễn.

Bình luận có người nói sinh động như thật, nói rằng nghe thấy Thẩm Dao và Phó Đình Viễn xảy ra tranh cãi, không nghe rõ là tranh cãi chuyện gì nhưng chắc chắn là giữa hai người đang có vấn đề.

Trong lúc nhất thời, chuyện thay đổi tình cảm của Thẩm Dao và Phó Đình Viễn đã lên hot search, giữa một đống bình luận có một cái nói rằng: Hình như trước giờ Phó Đình Viễn đâu có thừa nhận anh ấy có tình cảm với Thẩm Dao đâu nhỉ?

Có thể nghĩ được bình luận này sẽ bị fans của Thẩm Dao công kích mãnh liệt nhường nào.

Chủ weibo của bình luận này trong lúc tức giận đã viết riêng một bài post, phân tích rõ ràng tình cảm của Thẩm Dao và Phó Đình Viễn.

Cuối cùng đưa ra kết luận: Thật ra Phó Đình Viễn chưa bao giờ thừa nhận trước bất kỳ trường hợp công khai nào cả, đều là do Thẩm Dao đơn phương đưa ra các loại ám chỉ mang tính mờ ám với Phó Đình Viễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.