Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 262: Chương 262: Sớm muộn gì cũng chết trong tay em




Nụ hôn của Phó Đình Viễn đến một cách mãnh liệt và sâu. Du Ân bị anh đè trên ghế xe không thể cử động dù chỉ một chút, nên chỉ có thể thụ động đón nhận sự điên cuồng đột ngột của anh.

Sau khi hôn một lúc, dường như vẫn chưa làm dịu cơn khát của anh, Phó Đình Viễn dứt khoát nhấc Du Ân ra khỏi ghế, kéo đến ghế lái đè lên người anh tiếp tục nụ hôn.

Nhiệt độ trong xe tăng lên nhanh chóng, Du Ân vội vàng giãy khỏi trước hành động ngày càng trở nên tùy ý của Phó Đình Viễn, tức giận trừng mắt nhìn anh và hỏi: “Anh làm gì vậy? Bây giờ đang ở trong xe!”

Du Ân vừa nói vừa đưa tay lên choàng chiếc áo lên vai để che đi làn da lạnh giá của mình.

Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm vào cô bằng con ngươi đen kịt, trơ trẽn nói: “Không có chỗ nào quy định trong thỏa thuận.”

Ngụ ý là nếu cô bảo dừng thì anh đã dự định làm trong xe rồi.

Du Ân đỏ mặt, vừa khó chịu vừa xấu hổ.

Phó Đình Viễn phớt lờ sự phản kháng của cô, ôm eo cô và ấn cô vào vòng tay anh một lần nữa.

Ngay khi Du Ân không biết làm thế nào để ngăn chặn hành vi nông nổi của anh, một luồng nhiệt đột ngột xẹt qua bụng dưới, Du Ân giật mình, rồi lập tức xấu hổ mà đẩy Phó Đình Viễn ra.

Phó Đình Viễn miễn cưỡng buông môi cô ra, ghé vào tai cô thì thầm: “Sao vậy?”

Phó Đình Viễn đã muốn làm điều này với cô kể từ bữa tiệc tối rồi, hơn nữa không muốn dừng lại một khắc nào.

Du Ân xấu hổ nói: “Dì cả của tôi đến thăm rồi...”

Vẻ mặt Phó Đình Viễn đanh lại, sau đó anh nghiến răng ôm eo cô nói: “Du Ân, để trốn thoát, em còn nghĩ ra chiêu này hay sao?”

Phó Đình Viễn chỉ nghĩ rằng cô đang tìm cớ trốn tránh hoan ái, nếu không thì sao có thể trùng hợp như vậy, đêm qua bọn họ vừa có quan hệ như vậy, hôm nay cô lại bị “dì cả” tới?

“Là sự thật.” Du Ân lại nhấn mạnh: “Mau thả tôi ra, tôi về xử lý đã.”

Phó Đình Viễn thấy vẻ mặt của cô không giống nói dối chút nào, cả người cũng không được khỏe.

Mặt anh hoàn toàn đen như cục than, ngọn lửa vừa mới đốt lên không còn nơi nào để trút. Toàn bộ thân thể đều căng cứng như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Thật là nỗi dày vò chết tiệt. Kể từ khi ly hôn hơn một năm, anh không hề có sinh hoạt gì về phương diện đó, không dễ dàng gì mới được ăn một bữa thịt vào tối qua, muốn tiếp tục cuộc vui đêm nay. Kết quả...

“Sớm muộn gì anh cũng sẽ chết trong tay em!” Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn Du Ân mà nói lời này, sau đó bất đắc dĩ phải thả cô đi.

Du Ân mặc kệ anh, vội vàng mở cửa xe xuống xe chạy về nhà.

Phó Đình Viễn đi theo cô vào phòng, vừa định bước vào phòng tắm của cô để tắm nước lạnh, chợt anh ngẩng đầu nhìn thoáng thấy chiếc túi cô để trên tủ bên cạnh.

Anh liếc nhìn tên hiệu thuốc trên đó, chỉ nghĩ rằng cô không được khỏe nên đi mua thuốc, nhưng sau khi mở ra xem bên trong có thứ gì, tim anh tức khắc như chìm xuống đáy vực.

Bên trong đặt một hộp thuốc tránh thai nhỏ và tất nhiên còn có một vài hộp đồ dùng kế hoạch hóa gia đình.

Dù đã biết từ lâu cô không thể mang thai vào thời điểm này nhưng tận mắt chứng kiến cảnh cô mua thuốc tránh thai và định uống, lòng anh vẫn không kìm được đau nhói, như thể bị ai đó cầm dao đâm từng nhát từng nhát vậy.

Du Ân nhanh chóng sửa soạn lại bản thân, thay quần áo rồi lại xuống lầu, thấy Phó Đình Viễn đang đứng ở tủ lối vào, nhìn chằm chằm vào những viên thuốc tránh thai và đồ kế hoạch hóa gia đình cô mua.

Du Ân không có cảm giác gì, bình tĩnh đi tới, nói: “Tôi lo lắng tối hôm qua không dùng biện pháp tránh thai, bây giờ “dì cả” đã đến, hẳn là không sao.”

Du Ân nói xong, lấy thuốc định bỏ vào hộp thuốc, nhưng Phó Đình Viễn lại nắm lấy cánh tay cô một cách thô bạo.

“Sao vậy?” Du Ân bối rối nhìn lại và bắt gặp đôi mắt đỏ au của Phó Đình Viễn.

Cô nhất thời không khỏi giật mình, anh sẽ không có phản ứng lớn như vậy chỉ vì nhìn thấy cô mua thuốc tránh thai đấy chứ?

Nhưng không phải cô đã nói với anh từ lâu rằng cô chắc chắn sẽ không có con...

“Du Ân, anh thực sự xin lỗi.” Phó Đình Viễn buồn bã nói, sau đó ôm chặt cô vào lòng.

“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, lúc đó anh đã kiêu ngạo và thờ ơ với em nhường nào, bây giờ anh lại hối hận và đau đớn nhường ấy.” Phó Đình Viễn nói hết câu này đến câu khác, mong có thể thể hiện tấm lòng của mình cho cô biết rốt cuộc anh đã hối hận biết bao nhiêu, chỉ muốn cô tha thứ cho anh sớm hơn.

Sau khi nghe thấy lời hối hận của anh, Du Ân bình tĩnh nói: “Phó Đình Viễn, anh thực sự không làm gì sai.”

Yêu một người là đúng, không yêu một người cũng không sai.

Phó Đình Viễn mạnh mẽ nói: “Anh đã sai! Anh thật sự sai rồi!”

“Sai lầm của anh là đã thỏa hiệp, lấy em mà bỏ mặc em. Sai lầm của anh là vì những cảm xúc kỳ quặc của bản thân mà bỏ lỡ em.”

Nói xong những lời này, Phó Đình Viễn lại buông Du Ân ra, đôi mắt đen láy nhìn cô hỏi: “Em không chấp nhận anh, chẳng lẽ không phải vì vẫn còn oán trách anh sao? Thậm chí có thể nói là hận anh.”

Du Ân phủ nhận lời nói của anh: “Tôi không trách anh. Tôi không chấp nhận anh nữa vì bây giờ tôi đã trưởng thành và cẩn trọng hơn rất nhiều, tôi sẽ không yêu ai một cách dễ dàng“.

“Tôi cũng cảm thấy rằng có nhiều điều quan trọng để làm trong cuộc sống hơn tình yêu, chẳng hạn như đấu tranh cho sự nghiệp, chẳng hạn như quản lý mối quan hệ gia đình đã mất.”

Phó Đình Viễn hiểu, cô nói dễ nghe như vậy, thực tế chỉ vì không muốn để ý đến anh.

Cô nói gì mà cẩn trọng hơn rồi, không phải vì cô đã bị anh làm tổn thương hay sao...

Du Ân lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với anh, nhìn đồng hồ rồi hạ lệnh đuổi khách: “Đã muộn rồi, anh về đi.”

Phó Đình Viễn nói mà không cần suy nghĩ: “Anh không muốn rời đi.”

“Thỏa thuận đầu tiên...” Du Ân vừa muốn nói ra nội dung thỏa thuận để kiềm chế anh và bảo anh đừng ở lại chỗ cô, nhưng Phó Đình Viễn lại đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, ngăn cản mọi lời nói của cô bằng cách này.

Sau khi anh thả người ra, Du Ân tức giận đưa tay lên lau miệng, chán ghét nói: “Nếu anh luôn không phối hợp, chúng ta thật sự không cần tiếp tục mối quan hệ này.”

Du Ân nói xong định bước lên lầu nghỉ ngơi, không muốn nói chuyện với anh nữa.

Đương nhiên, Phó Đình Viễn sẽ không rời đi, mà đi theo cô lên lầu và phản đối gay gắt: “Hôm nay em cho phép loại phụ nữ không đàng hoàng đó tiếp cận anh, anh rất đau lòng.”

Khóe miệng Du Ân giật giật, hóa ra anh đang bắt đầu tính sổ với cô.

Ngoài ra, anh mắc gì lại nói rằng nữ diễn viên người ta không đàng hoàng? Không phải chỉ là cổ áo hơi thấp một chút thôi sao?

Du Ân viện lý do: “Cô ấy muốn đổi với tôi, tôi cũng không thể nào từ chối.”

Phó Đình Viễn hừ lạnh một tiếng: “Vì sao không thể từ chối, cứ nói là không đổi thôi. Theo địa vị của cô ta ở giới giải trí thì không thể làm gì em.”

Không đợi Du Ân nói gì, anh lại tố cáo cô: “Rõ ràng bản thân em muốn đổi, không muốn ngồi cùng anh.”

Du Ân cảm thấy hành vi không thuận theo không buông tha của anh đối với cô lúc này vì sự việc này thực sự còn ấu trĩ hơn một đứa trẻ lên ba. May mà cuộc gọi điện video của Diệp Văn gọi đến vào lúc này, đúng lúc giải cứu cô.

Sợ Phó Đình Viễn sẽ làm ầm ĩ khi đang gọi video với Diệp Văn, cô đã nhanh chóng khóa trái cửa sau khi vào phòng ngủ và cương quyết nhốt Phó Đình Viễn ở ngoài cửa. Phó Đình Viễn suýt nữa tức chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.