Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 263: Chương 263: Tương lai em sẽ là nữ hoàng của anh




Du Ân và Diệp Văn gọi video rất lâu, lâu đến mức Phó Đình Viễn đi tắm trong một phòng tắm khác của nhà Du Ân ra, giải quyết nhanh một số công việc mà Chu Nam và Chu Mi gửi cho anh, cả hai vẫn chưa nói chuyện xong.

Phó Đình Viễn cảm thấy buồn chán nên phải bám vào cửa phòng ngủ của Du Ân để nghe trộm xem cô và Diệp Văn đang nói gì.

Kết quả là vừa đặt tai lên cửa, anh đã nghe thấy Du Ân kinh ngạc nói: “Hà Vĩ Niên sắp đến Giang Thành?”

Phó Đình Viễn cảm thấy tồi tệ sau khi nghe thấy câu này.

Hà Vĩ Niên sắp đến?

Vốn tưởng rằng trở về Giang Thành sẽ là sân nhà của anh, không ngờ Hà Vĩ Niên vẫn theo đến, thật đúng là âm hồn bất tán quá mà.

Anh có hơi mất kiên nhẫn, giơ tay gõ cửa phòng Du Ân, cố ý dùng hành vi này để khiến Du Ân ngột ngạt, nhân tiện thể hiện sự bất mãn mạnh mẽ của mình rằng anh hy vọng Du Ân sẽ không cho Hà Vĩ Niên đến.

Du Ân sợ gần chết vì tiếng gõ cửa phòng ngủ của Phó Đình Viễn. Cô sống một mình, vậy mà lại có tiếng động từ cửa phòng ngủ của cô vào lúc nửa đêm, không thể đảm bảo Diệp Văn không nghi ngờ trong nhà cô có người.

Quả nhiên, Diệp Văn khẽ cau mày hỏi: “Âm thanh gì thế?”

Du Ân nhanh chóng nói qua loa: “Có lẽ Tiểu Tiểu đang cào cửa bên ngoài để cố vào.”

Phó Đình Viễn bên ngoài: “...”

Cô cũng giỏi nói bậy thật đấy. Âm thanh mèo cào cửa có thể giống với âm thanh gõ cửa sao?

Diệp Văn cười nói trong video: “Vậy thì cho nó vào đi, ba cũng rất thích con mèo con đó.”

Diệp Văn biết Du Ân có nuôi một con mèo, đương nhiên ông ấy không biết con mèo đó là do Phó Đình Viễn tặng, nếu biết thì ông ấy sẽ không nói thích Tiểu Tiểu gì đó rồi.

Du Ân sợ rằng Diệp Văn thực sự muốn nhìn Tiểu Tiểu, nếu vậy thì cô vừa mở cửa ra, chẳng biết Phó Đình Viễn còn muốn quấy phá như thế nào nữa đâu, thế nên cô nhanh chóng chuyển chủ đề: “Nếu Hà Vĩ Niên đến Giang Thành thì con sẽ chiêu đãi anh ấy thật tốt, ba không cần phải lo lắng.”

Phó Đình Viễn ở bên ngoài suýt chút nữa bị lời nói của cô làm cho tức chết. Cô không những không từ chối Hà Vĩ Niên mà còn nói rằng sẽ chiêu đãi thật tốt ư?

Nhưng cửa phòng ngủ của Du Ân đóng chặt, anh không thể vào được, không thể làm gì với cô.

Diệp Văn nói với Du Ân bằng một giọng ấm áp: “Ba thực sự cảm thấy Vĩ Niên rất tốt. Nếu con buông bỏ khúc mắc trong lòng và hòa hợp với cậu ta hơn, con sẽ bị cậu ta thu hút.”

Du Ân chỉ có thể đáp lại: “Được, con sẽ.”

Nói thật là cô cũng rất đau đầu.

Cô nghĩ rằng cô sẽ không có bất kỳ tương tác nào với Hà Vĩ Niên sau khi trở về Giang Thành, kết quả vừa rồi Diệp Văn nói qua điện thoại rằng Hà Vĩ Niên đúng lúc được nghỉ đông và dự định đến Giang Thành để nghỉ dưỡng.

Lần cuối cùng Hà Vĩ Niên tiếp đãi cô rất chân thành ở Thủ đô, cô không thể nói mình mặc kệ Hà Vĩ Niên được.

Nếu cô và Phó Đình Viễn không xảy ra chuyện gì vào đêm qua thì cũng thôi, nhưng bây giờ...

Du Ân lo lắng chết mất.

Với đức hạnh và cái tính chiếm hữu ấy của Phó Đình Viễn, có thể nhìn ra từ trong bữa tối nay, ngay cả khi cô đưa ra thỏa thuận cho anh, cô cảm thấy anh vẫn sẽ không tuân thủ nó nghiêm ngặt được.

Du Ân rất hối hận.

Cô rất hối hận vì đã đưa ra lời đề nghị chết tiệt đó vào đêm qua. Cô cũng không biết mình nổi điên gì nữa, có lẽ là nhìn thấy anh bị bố mẹ tổn thương đến thế, trong lòng có chút không nỡ nên...

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Diệp Văn, Du Ân ra khỏi giường và mở cửa phòng ngủ, Phó Đình Viễn lao vào ngay lập tức.

“Hà Vĩ Niên sắp tới à?” Anh hỏi cô, nheo mắt không vui.

Du Ân đã biết anh sẽ có thái độ này, giống như hũ giấm bị đổ.

Phó Đình Viễn nghiến răng nói: “Em định một chân đạp hai thuyền?”

Du Ân vô cùng tức giận: “Hà Vĩ Niên và tôi chỉ là bạn bè bình thường.”

Phó Đình Viễn khịt mũi: “Anh ta lại không coi em như một người bạn bình thường đâu.”

Du Ân liếc anh một cái, nhàn nhạt nói: “Hình như tôi cũng không liên quan gì nhiều đến anh, anh không cần phải làm ra vẻ là tôi đã làm chuyện có lỗi với anh. Còn nữa, anh cũng không có tư cách xen vào chuyện của tôi.”

Phó Đình Viễn bị chặn họng.

Du Ân lại nói với vẻ gay gắt: “Sau khi Hà Vĩ Niên đến Giang Thành, nếu anh tiếp tục lên mặt với tôi như thế này nữa, chúng ta sẽ kết thúc. Tôi không muốn sống cuộc sống phải nhìn sắc mặt anh mỗi ngày.”

“Tôi đã nhìn ba năm rồi, đã nhìn đủ rồi.” Du Ân cuối cùng cũng dời mắt đi chỗ khác và ném ra một câu với vẻ lạnh lùng, cứng rắn.

Trong ba năm chung sống đó, không có ngày nào mà cô không phải nhìn sắc mặt của anh mà sống.

Anh vui, cô cũng vui.

Anh không vui, lòng cô sẽ đầy tự trách và hối hận, tự kiểm điểm sao bản thân mình lại khiến anh không vui.

Món nào anh thích ăn, cô đều nấu một cách vô cùng thích thú. Món nào anh không thích, cô cũng không thích.

Tóm lại, cô sống không có chút bản ngã nào, cả cuộc sống bản thân đều xoay quanh Phó Đình Viễn, cố gắng hết sức để làm hài lòng anh và khiến anh yêu cô.

Bây giờ cuối cùng cô đã sống cuộc đời của mình, cô không bao giờ muốn tiếp tục sống cuộc sống nhìn sắc mặt anh nữa.

Cùng lắm thì chấm dứt thôi, dù sao cũng không phải cô không chịu nổi. Cô có thể chịu đựng nỗi đau ly hôn một năm trước, giờ chỉ ngủ một đêm cũng chẳng hề gì.

Ngọn lửa trong bụng Phó Đình Viễn ngay lập tức bị dập tắt vì những lời nói của cô.

Thực ra anh biết cô đã nói rất rõ ràng từ lâu, cô đã nói rõ rất nhiều nội dung trong thỏa thuận, nhưng anh không muốn chấp nhận mà luôn tranh cãi với cô một cách vô lý.

Vốn tưởng rằng anh có thể dễ dàng bắt bí cô, nhưng hiện tại rốt cục nhìn rõ ràng, người bị bắt chẹt là anh.

Ngay từ khi cô quyết định đệ đơn ly hôn, anh đã mất thế thượng phong trong mối quan hệ của hai người.

Anh mím môi, giọng điệu dịu bớt, đau lòng nói: “Cả ngày hôm nay em đã nói bao lần “muốn kết thúc” rồi?”

Mỗi một lần cô nói muốn kết thúc một cách rất nhẹ nhàng thản nhiên, trái tim anh lại như bị lăng trì hết lần này đến lần khác.

Anh giơ tay ôm eo Du Ân, vẻ mặt đầy đau khổ: “Hiện giờ em định hễ không hài lòng là lấy chuyện kết thúc quan hệ để bắt chẹt anh sao?”

Du Ân vặn lại anh: “Nếu anh có thể giao tiếp bình thường, tôi có làm thế này không?”

Chẳng phải anh cứ nổ tung như làm đổ lọ giấm hết lần này đến lần khác sao? Hơn nữa còn không nghe lọt tai bất cứ điều gì.

Du Ân vốn tưởng rằng Phó Đình Viễn sẽ biện hộ cho mình từ lâu, nhưng không ngờ anh chỉ nhìn cô chằm chằm hồi lâu, sau đó không chút nóng nảy nói: “Được rồi, anh sẽ thay đổi.”

Anh còn vòng tay ôm cô thật chặt và nói: “Tương lai em sẽ là nữ hoàng của anh, em nói gì thì là đó, được không?”

Du Ân sững sờ, không ngờ Phó Đình Viễn lại có thể nói như vậy.

Cô không muốn trở thành nữ hoàng của ai đó, cô chỉ muốn giao tiếp với anh một cách bình thường.

Phó Đình Viễn nhân lúc cô còn đang ngẩn ngơ mà nói: “Sau này anh không muốn nghe em nói những câu kiểu như kết thúc quan hệ nữa. Em không hài lòng với anh điều gì thì cứ nói rõ ràng.”

“Được rồi.” Du Ân cảm thấy mình như bị mê hoặc bởi dáng vẻ như thế này của Phó Đình Viễn, vì vậy không tự chủ được mà đáp lại.

“Hà Vĩ Niên đến Giang Thành, anh có thể đi chơi với em không?” Phó Đình Viễn sợ cô không đồng ý, vội vàng nói, “Anh gần đây đã gác hết công việc để nghỉ phép. Em không có lý do gì để không dẫn anh theo nhỉ?”1

Lần này Du Ân không còn bị mê hoặc nữa, từ chối mà không cần suy nghĩ: “Không thể.”

Đùa gì chứ, cô dẫn hai người đàn ông sáng chói lòi lọi đi chơi, vậy chẳng phải là muốn lên hot search ngay lập tức à?

Hơn nữa, cả ba người cùng đi chơi với nhau thì sẽ như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.