Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 173: Chương 173: Tâm cơ của Phó Đình Viễn




Sau khi Du Ân chạy vào đại sảnh khách sạn, Phó Đình Viễn nhìn về phía bụi cỏ đối diện rồi lạnh lùng nói: “Lăn ra đây!”

Một lúc sau, một người đàn ông rùng mình bước ra khỏi bụt cỏ, trên cổ treo máy ảnh, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

Phó Đình Viễn đã mất đi vẻ dịu dàng vừa thể hiện trước mặt Du Ân, vào lúc này, khí thế của anh đáng sợ đến mức anh chỉ đứng đó đút tay vào túi quần, không nói lời nào cũng đã khiến chân người đàn ông mềm đi.

“Chuyện, chuyện là tôi không cố ý ngồi ở đây để chụp ảnh anh, tôi định chụp một ngôi sao...” Người đàn ông này là một tay săn ảnh và đã đến đây trước đó.

Không ngờ, ngôi sao mà anh ta đợi lại không thấy đâu mà lại chụp được ảnh của Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn trầm giọng ra lệnh: “Mang máy ảnh của anh lại đây.”

Phóng viên không dám chống lại, anh ta thành thật đưa máy ảnh của mình cho Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn cầm máy ảnh lên nhìn kỹ, bởi vì vừa rồi ở đối diện nên mặt anh bị phóng viên chụp rõ ràng khuôn mặt, Du Ân quay lưng về phía người này, ánh sáng hơi mờ nên chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của cô.

Về phần video, được bắt đầu từ khi anh và Du Ân đi tới chỗ này.

Phó Đình Viễn thuần thục thao tác, anh chỉ giữ lại cảnh anh ôm Du Ân rồi không kìm được mà muốn hôn thì bị cô tát một cái, đương nhiên cũng giữ lại đoạn anh xin lỗi và giải thích.

Phóng viên lấy lại máy ảnh và kiểm tra rồi lại nhìn Phó Đình Viễn ngạc nhiên hỏi: “Anh không xóa hết chúng à?”

Phó Đình Viễn thản nhiên nói: “Những thứ này có thể được đăng lên.”

“Hả?” Người phóng viên nghĩ anh chắc chắn sẽ xóa tất cả, sau đó cảnh cáo anh ta.

Anh ta đã chuẩn bị cho việc tồi tệ nhất, thầm nghĩ giữ được máy ảnh là tốt rồi, dù sao thì đối phương là người có quyền có thế, anh ta cũng không thể đắc tội, ai ngờ Phó Đình Viễn lại cho anh ta đăng ảnh.

“Bảo anh đăng thì cứ đăng, nói nhiều chuyện vớ vẩn như vậy làm gì.” Phó Đình Viễn nói xong thì đi mất, sau khi định thần lại, phóng viên kia vui vẻ nở nụ cười.

Không chụp được minh tinh nhưng chụp được một nhân vật như Phó Đình Viễn cũng rất tốt, hơn nữa còn là tin tình cảm của anh.

Nhưng Phó Đình Viễn không cảm thấy việc bị tát vào mặt là rất mất mặt sao? Hơn nữa những gì anh nói sau đó, xin lỗi anh sai rồi cũng rất thuần thục, ăn nói có phải hơi khép nép không?

Phó Đình Viễn không sợ video này sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của anh sao?

Nhưng nghĩ đến việc Phó Đình Viễn vừa rồi rất chắc chắn, anh chàng phóng viên lại vui vẻ cất máy ảnh đi.

Người giàu rất biết cách chơi.

Nhưng điều đó không liên quan gì đến anh ta, chỉ cần anh ta có tin tức có thể khiến mọi người bùng nổ là được.

Một doanh nhân giàu có, cao quý lạnh lùng bị từ chối hôn, khi bị tát cũng không tức giận mà lại thấp giọng cầu xin tha thứ?

Hot search của ngày mai chắc chắn sẽ là tin tức này, may mà trong video không rõ khuôn mặt của cô gái kia, nếu không những phụ nữ yêu mến Phó Đình Viễn có lẽ sẽ xé xác cô ấy mất.

Mấy người đó nằm mơ cũng muốn Phó Đình Viễn ôm hôn, nhưng cô ấy lại đánh Phó Đình Viễn, cái này không phải sẽ khiến người khác ghi hận sao?

Du Ân nhanh chóng chạy về phòng, sau đó từ từ bình tĩnh lại.

Cô vẫn chưa hoàn hồn sau khi thấy Phó Đình Viễn xuất hiện ở đây, Phó Đình Viễn lại lục đục với Diệp Văn, cô bị Phó Đình Viễn kéo đi rồi hai người cãi nhau một trận, đêm nay thật sự rất mệt.

Sau khi gọi cho Diệp Văn báo bình an, nói mình đã trở về phòng và không liên quan gì đến Phó Đình Viễn xong, Du Ân đi tắm.

Lúc đầu, Du Ân lo lắng Phó Đình Viễn sẽ đến làm phiền lần nữa, nhưng không ngờ anh lại không tới, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sau một đêm ngon giấc, buổi sáng cô bị tin nhắn thoại của Tô Ngưng đánh thức, Tô Ngưng bật cười: “Hahahahaha, không ngờ Phó Đình Viễn lại có ngày trở thành chó con như vậy.”

Du Ân: “...”

Tô Ngưng lại dám dùng từ chó con để miêu tả về Phó Đình Viễn.

Cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tô Ngưng: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Ngưng gọi video cho cô: “Tớ đoán là cậu vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, Du Ân thân yêu của tớ, xin chúc mừng, cậu lại lên hot search.”

Du Ân vẫn đang nằm trên giường, nghe vậy thì bật dậy, cô bị ám ảnh bởi hot search.

Cô không phải minh tinh như mấy người Tô Ngưng, lên hot search và khiến người khác chú ý chỉ khiến cô sợ hãi.

Du Ân chưa kịp hỏi hot search là gì thì cô đã nghe thấy Tô Ngưng hỏi mình: “Phó Đình Viễn cũng đi Bắc Kinh à?”

Du Ân khó hiểu: “Đúng vậy, sao cậu biết?”

Tô Ngưng nín cười rồi gằn từng chữ nói: “Hot search là anh ta ôm cậu định hôn cậu, nhưng bị cậu tát cho một cái, sau đó anh ta liền nói xin lỗi anh sai rồi với cậu.”

“Cái gì?” Du Ân nhảy dựng lên.

Tô Ngưng không hổ là bạn tốt nhất của cô, cô ấy nhanh chóng nói tiếp: “Yên tâm, không thấy rõ mặt cậu đâu, đúng lúc cậu quay lưng với tên chó săn kia, nhưng khuôn mặt của Phó Đình Viễn lại bị chụp rất rõ ràng.”

“Cậu không biết đâu, lúc thấy anh ta nói xin lỗi anh sai rồi tớ thật sự rất hả giận, hahahaha.” Tô Ngưng vừa nói xong liền không nhịn được cười ra tiếng.

Du Ân đỡ trán, đây là lúc để ý những thứ này sao? Vấn đề bây giờ là cô và Phó Đình Viễn bị chụp mà!

“Phó Đình Viễn, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay!” Tô Ngưng hét lên, thậm chí còn phấn khích hơn cả Du Ân.

“Sao lại bị chụp chứ?” Du Ân phát điên túm tóc: “Nếu tớ bị tìm ra thì sao? Bọn họ mắng chết tớ mất.”

Lần trước vì chuyện Du Thế Quần vu khống cô không phụng dưỡng người già rồi cô bị mắng trên hot search, trong thang máy còn bị người ta chỉ vào mặc mắng khiến Du Ân mỗi lần nghĩ đến đều run lên.

Chỉ những ai từng trải qua mới biết bạo lực mạng khủng khiếp như thế nào.

Tô Ngưng không cười nữa, an ủi cô: “Cậu yên tâm, không ai chửi cậu đâu, tất cả đều tò mò người khiến Phó Đình Viễn trở nên khép nép như vậy rốt cuộc là ai thôi.”

“Hơn nữa nơi hai người bị chụp ở một khách sạn sang trọng bậc nhất Bắc Kinh nên ai cũng nghĩ cậu là con nhà giàu, cậu biết đấy, những anh hùng bàn phím kia đều chọn kẻ yếu để bắt nạn, có lẽ nghĩ thân phận của cậu cũng không thấp nên không ai dám mắng cậu.”

Du Ân thở phào nhẹ nhõm, may mà cô ở khách sạn mà Diệp Văn đã giúp cô đặt phòng.

Những người có thể sống ở đây không giàu thì quyền thế, ngay cả anh hùng bàn phím cũng không dám đắc tội.

Tô Ngưng nói thêm: “Không biết tại sao hai người lại bị chụp nhưng tớ dám chắc chắn rằng trước khi chuyện này bị mang ra ngoài, Phó Đình Viễn đã biết.”

“Những người như anh ta đều sẽ có đội quan hệ công chúng chuyên dụng để kết nối với các giám đốc điều hành cấp cao của các phương tiện truyền thông lớn, một khi có tin xấu, bọn họ sẽ biết đầu tiên.”

Du Ân cau mày nói: “Ý của cậu là, Phó Đình Viễn biết mình bị chụp nhưng vẫn cho phép người ta đăng ư?”

“Đúng vậy.” Tô Ngưng gật đầu, nói thêm: “Có thể thấy Phó Đình Viễn rất tâm cơ, cố ý để chuyện này lộ ra, sau đó từng bước trói buộc cậu.”

Du Ân vô cùng tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.