Bởi vì Diệp Văn đưa Du Ân đi lòng vòng nên gần mười một giờ đêm Du Ân mới trở về khách sạn.
Khi Du Ân xuống xe, cô nhìn thấy Phó Đình Viễn đang đứng dưới hiên khách sạn thì giật mình nhìn anh đầy hoài nghi và hỏi: “Sao, sao anh lại ở đây?”
Sắc mặt của Phó Đình Viễn rất khó coi, dù không liên lạc được với Du Ân nhưng anh vẫn có thể tìm ra khách sạn và phòng cô ở.
Anh cũng không chút do dự mà đặt phòng ở đây, việc đầu tiên sau khi để đồ vào phòng xong là đi gõ cửa phòng cô nhưng hồi lâu vẫn không có ai trả lời.
Cho nên anh đành phải đợi ở ngoài khách sạn, không ngờ lại đợi đến mười một giờ cô mới về.
Có thể tưởng tượng ra tâm trạng của Phó Đình Viễn tồi tệ đến mức nào, anh vừa lo lắng vừa sợ hãi, một cô gái xinh đẹp trẻ trung như cô lại đi cùng với một ông già mới gặp được hai lần đến gần nửa đêm mới trở về, cô không sợ người ta lừa bán mình đi sao?
Diệp Văn ở trên xe cũng nhìn thấy Phó Đình Viễn nên ông ấy nhẹ nhàng chào: “Anh Phó, trùng hợp đến vậy sao?”
Kể từ khi biết Phó Đình Viễn là chồng cũ của Du Ân, cũng biết Phó Thiến Thiến là em gái của Phó Đình Viễn, Diệp Văn đã không có ấn tượng tốt về nhà họ Phó.
Nhưng ông ấy và Phó Đình Viễn vừa có một dự án hợp tác sách mới, cho nên xuất phát từ sự lịch sự mới chào Phó Đình Viễn.
Nếu trước khi ký hợp đồng biết gia đình của Phó Đình Viễn đối xử với Du Ân như vậy, Diệp Văn sẽ không bao giờ hợp tác với Phó Đình Viễn.
“Không phải trùng hợp.” Phó Đình Viễn tức giận mở miệng: “Không biết ông Diệp muộn thế này mới đưa một cô gái trẻ về là muốn làm gì?
Du Ân ở một bên tức giận trừng mắt nhìn Phó Đình Viễn, anh ăn phải thuốc nổ sao? Anh có biết mình đang rất vô lễ với Diệp Văn không?
Diệp Văn ở trong xe cười lớn: “Anh Phó, anh nghĩ nhiều rồi, tôi vừa đưa Du Ân đi ăn cơm, sau đó dẫn nó đi dạo quanh làm quen với môi trường ở đây.”
Diệp Văn hỏi ngược lại Phó Đình Viễn: “Nhưng anh lấy tư cách gì để chất vấn tôi?”
Hàm ý là với tư cách là chồng cũ, Phó Đình Viễn có tư cách gì để chất vấn ông ấy chứ?
Phó Đình Viễn bị lời của Diệp Văn làm cho nghẹn tức, trong lúc nhất thời có hơi khó chịu.
Anh quay lại nhìn Du Ân đang ở bên cạnh và nói: “Chúng ta nói chuyện một lát.”
Sau khi nói xong, anh nắm lấy tay Du Ân và định kéo cô đi, Du Ân tỏ vẻ kháng nghị với hành vi vừa nói chuyện không hợp đã lôi cô đi của anh.
Cô còn chưa nói lời tạm biệt với Diệp Văn, hơn nữa anh xuất hiện ở đây một cách khó hiểu và tức giận khiến cô cảm thấy rất vô lý.
Thấy Phó Đình Viễn thô lỗ như vậy, Diệp Văn vô cùng tức giận, ông ấy xuống xe, đi tới ngăn cản, trầm giọng nói: “Thả cô ấy ra!”
Phó Đình Viễn nắm chặt tay Du Ân và lạnh lùng nhìn về phía Diệp Văn, bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên căng thẳng.
Du Ân không muốn Phó Đình Viễn và Diệp Văn cãi nhau ở lối vào khách sạn, nếu bị người khác nhìn thấy thì không tốt.
Vì thế cô nhìn Phó Đình Viễn nói: “Chúng ta có thể nói chuyện, nhưng anh buông tay tôi ra trước đã.”
Sau đó Phó Đình Viễn mới buông cô ra, Du Ân quay lại nói với Diệp Văn: “Chú Diệp, chú về trước đi ạ, không cần lo cho cháu.”
Chú Diệp?
Khi Phó Đình Viễn nghe Du Ân gọi Diệp Văn như vậy, cơn tức giận của anh lại bùng phát trở lại.
“Hai người đã ly hôn rồi còn cần nói gì với nhau?” Diệp Văn liếc nhìn Phó Đình Viễn: “Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của anh ta, chú làm sao có thể yên tâm để cháu nói chuyện với anh ta chứ?”
Phó Đình Viễn cười khẩy một tiếng, không chút khách khí nói lại ông ấy: “Chẳng lẽ ông Diệp khiến cho người ta yên tâm ư?”
Phó Đình Viễn hoàn toàn quên mất những gì Dịch Thận Chi đã nói với anh vào lúc trước.
Khi anh nghĩ đến việc Diệp Văn đưa Du Ân đi ra ngoài đến gần nửa đêm mới về, tưởng tượng tới cảnh Du Ân thân thiết gọi chú Diệp, anh không quan tâm đến việc có đắc tội với Diệp Văn hay không.
Diệp Văn rất tức giận trước lời của Phó Đình Viễn, Du Ân vội vàng bước tới trấn an ông ấy: “Chú bớt giận ạ.”
“Đã muộn rồi, chú cứ về trước đi ạ, có chuyện gì cháu sẽ gọi cho chú.” Du Ân trấn an Diệp Văn: “Đây là địa bàn của chú, anh ta chắc chắn sẽ không dám làm gì cháu đâu ạ.”
Du Ân bây giờ chỉ muốn nhân nhượng cho yên lành, bởi vì thứ nhất là bây giờ đã quá muộn, thứ hai là bị người ta nhìn thấy thì không tốt.
Dưới sự xoa dịu của cô, Diệp Văn tức giận trừng mắt nhìn Phó Đình Viễn, sau đó lên xe rời đi.
Ngay lúc chiếc xe của Diệp Văn khuất khỏi tầm mắt, Phó Đình Viễn bước tới và kéo Du Ân đi.
Anh đưa cô đến một nơi vắng vẻ trong khu vườn của khách sạn rồi nặng nề mở miệng giáo huấn cô: “Du Ân, em có biết suy nghĩ không? Diệp Văn nói nhận em làm con gái nuôi thì em liền đồng ý sao? Ông ta đưa em ra ngoài đến gần nửa đêm mới trở về mà em cũng dám đi sao?”
Du Ân không có cách nào nói cho anh biết về sự tin tưởng khó hiểu của mình đối với Diệp Văn, cô chỉ lắc nhẹ cổ tay bị anh giữ chặt rồi thản nhiên nói: “Chuyện này có liên quan gì đến anh không?”
Phó Đình Viễn nghẹn khuất, vừa định mở miệng nói gì đó thì Du Ân lại nhíu mày nói: “Phó Đình Viễn, anh vất vả từ Giang Thành tới đây là để dạy dỗ tôi, cãi nhau với tôi sao?”
Du Ân không nói còn đỡ, cô vừa nói xong đã khiến ngọn giận đang cố kiềm chế của Phó Đình Viễn bùng lên, anh bước tới, đẩy cô dựa vào bức tường phía sau, nheo mắt nguy hiểm nói: “Em cũng biết tôi vất vả tới đây sao? Vậy em có nhận ra tại sao tôi phải vất vả bay suốt đêm để tới đây không?”
Phó Đình Viễn từng bước ép sát, Du Ân nhắm mắt nói: “Làm sao tôi biết được anh nghĩ gì.”
Phó Đình Viễn nghiến răng rống lên: “Bởi vì tôi lo lắng cho em!”
Du Ân không muốn đối mặt với lời thổ lộ của Phó Đình Viễn nên giơ tay định đẩy anh ra.
Cô chưa bao giờ tin vào cái gọi là tình yêu và sự lo lắng của Phó Đình Viễn dành cho cô, nhưng số lần anh nói quá nhiều khiến cô có chút tin vào điều đó.
Phó Đình Viễn nắm lấy tay cô, chậm rãi nhìn cô rồi thở dài: “Tôi thực sự rất lo lắng cho em, rất nhớ em, tôi không thể chấp nhận được việc mấy ngày không thể gặp em, cho nên mới theo tới đây...”
Lúc nãy khi nhìn thấy cô, anh luôn nghĩ mình chỉ lo lắng cho cô, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh mới giật mình nhận ra, anh gấp gáp tới đây còn là bởi vì anh nhớ cô, không muốn rời xa cô.
Kể từ khi anh nhận ra tình cảm của mình, cô chưa bao giờ biến mất trước mắt anh quá một ngày.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Phó Đình Viễn vô cùng phức tạp, nhịn không được mà cúi đầu xuống.
Sợ hãi cả đêm, giờ anh chỉ muốn làm thế này.
Du Ân vội vàng rút tay ra và tát anh một cái.
Anh nghiện hôn sao?
Trước đó ở nhà cô cũng hôn cô một cái, tới đây lại muốn hôn sao?
Du Ân cảm thấy mình cần phải mạnh mẽ chống lại, nếu cứ để như thế này anh cứ được một tấc lại tiến một thước thì sao?
Phó Đình Viễn bị tát vào mặt cũng không tức giận, thay vào đó, anh kéo tay Du Ân: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”
“Tôi không chấp nhận...” Du Ân không muốn để ý đến anh nữa, cô hất tay anh ra, xoay người chạy về phía đại sảnh khách sạn.
Phó Đình Viễn không đuổi theo vì anh có việc quan trọng khác phải làm.