Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 195: Chương 195: Tôi không nhìn thấu các người




Trong phòng khách sạn, tiếng kêu thảm thiết không ngừng cả đêm.

Sau nửa đêm, ba con Du Thế Quần đồng thời được đưa vào bệnh viện.

Du Thế Quần vì lớn tuổi không chịu nổi chuyện hành hạ lăn qua lăn lại, cho nên bị thương đến mức đời này cũng không thể động vào phụ nữ nữa, còn Du Tùng cũng không khá hơn chút nào, toàn thân đều là vết thương, mặt mũi bầm dập.

Một thời gian sau này, chắc cứ nhắc đến phụ nữ là anh ta sẽ có bóng ma tâm lý.

Ngoài ra, hai người bọn họ tạm thời cũng không thể tác oai tác quái nữa, bởi vì bọn họ cần tĩnh dưỡng thân thể tại bệnh viện, khoản tiền mới lấy được từ chỗ Đổng Văn Huệ, tất cả đều tiêu hết tại bệnh viện rồi.

Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Văn sẽ tàn nhẫn như vậy, suýt chút nữa là muốn mạng của bọn họ rồi.

Giải quyết xong ba con Du Thế Quần, Diệp Văn lên đường đến Giang Thành.

Biết được Du Ân chuyển nhà, ông liền nghĩ đến thăm Du Ân, vốn định đi cùng Thư Ninh, nhưng bởi vì ông nhất thời phải đi giải quyết hai ba con Du Thế Quần, cho nên không thể để Thư Ninh đi theo, đỡ làm bẩn mắt bà.

Ba con Du Thế Quần rơi vào tình cảnh thê thảm, bên kia Phó Đình Viễn nhanh chóng biết được, sau khi biết được chuyện này là do Diệp Văn làm, Phó Đình Viễn hơi nhíu mày.

Không ngờ Diệp Văn còn có một mặt độc ác như thế, thủ đoạn ăn miếng trả miếng này, có thể còn ác hơn ba con Du Thế Quần nhiều.

Biết rõ chuyện này, Phó Đình Viễn đương nhiên cũng biết giao dịch của mẹ mình và ba con Du Thế Quần.

Nghe Chu Nam báo cáo xong mọi chuyện, chiếc bút máy ký tên trong tay Phó Đình Viễn bị anh tức giận bẻ làm đôi, chứng tỏ anh đang tức giận đến cùng cực.

Phó Đình Viễn không ngờ mẹ mình lại sai ba con Du Thế Quần đến quấy rối Du Ân, Phó Đình Viễn cho rằng trải qua chuyện của Phó Thiến Thiến, mẹ anh và cả Phó Thiến Thiến sẽ tỉnh táo lại.

Anh không cầu bọn họ sẽ thích Du Ân, nhưng anh không nghĩ tới mẹ anh vẫn cố chấp không tha.

Có điều, từ hành vi của Phó Thiến Thiến anh cũng nên biết, nếu mẹ anh là người hiểu chuyện, Phó Thiến Thiến sẽ không bị dạy dỗ thành như vậy.

Nếu hôm nay người làm chuyện này là người khác, anh đã ra tay đối phó từ lâu, nhưng đó là mẹ ruột của anh…

Phó Đình Viễn nắm chặt hai nửa chiếc bút gãy ở trong tay, trầm ngâm hồi lâu, rồi đứng dậy cầm chìa khóa xe rời đi.

Đến giờ cơm trưa, Phó Đình Viễn xuất hiện tại nhà họ Phó, cũng chính là nơi ở của Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến, Phó Giang trở về mấy ngày qua cũng đều ở nơi này.

Theo lý thì Phó Giang sẽ không trở về ở đây, nhưng lần này bởi vì Phó Thiến Thiến gặp chuyện không may, cô ta khóc cầu xin Phó Giang, cho nên Phó Giang mới ở lại đây.

Phó Giang và Đổng Văn Huệ đã không còn tình cảm vợ chồng từ lâu, bọn họ duy trì mối quan hệ này đơn giản là vì không muốn gây náo loạn quá lớn, ngoài ra còn ảnh hưởng đến hình ảnh của nhà họ Phó.

Vì sao quanh năm Phó Giang sống ở nước ngoài, chính là vì ở nước ngoài ông ta có thể ở bên phụ nữ tiêu dao tự tại, còn ở trong nước mà bị chụp được thì xong đời luôn.

Có điều lúc Phó Đình Viễn về đến nhà, Phó Giang đã đang kéo va li xuống lầu, Đổng Văn Huệ thấy thế thì kinh ngạc hỏi: “Ông đi luôn hả?”

“Ừm.” Sau khi Phó Giang nói xong thì cắn răng hung dữ trừng mắt nhìn Phó Đình Viễn một cái.

Ông ta vừa mới nhận được điện thoại, người phụ nữ ở nước ngoài của ông ta xảy ra chút chuyện, ông ta nhất định phải trở về.

Mà chuyện ngoài ý muốn này, nhất định là do đứa con tốt Phó Đình Viễn của ông ta làm, chính là muốn tiễn ông ta đi.

Trong khoảng thời gian ông ta trở về thường xuyên gặp mặt Thẩm Thanh Sơn, không ít lần bàn bạc với Thẩm Thanh Sơn xem làm sao để đối phó với Diệp Văn và Du Ân kia, nếu không tại vì Diệp Văn có bối cảnh lớn, lúc này bọn họ đã sớm giải quyết xong Diệp Văn rồi.

Mà chính bởi vì không có cách nào xuống tay với Diệp Văn, cho nên bọn họ mới bàn bạc chuyển mục tiêu lên Du Ân.

“Thuận buồm xuôi gió nhé.” Phó Đình Viễn lạnh nhạt nói một câu với Phó Giang.

Phó Đình Viễn về cơ bản thì không có tình cảm gì với người cha này, nếu Phó Giang đã không bao giờ quan tâm có lòng với anh thì anh đương nhiên cũng sẽ không chấp nhận chuyện Phó Giang tiếp tục ở lại tham gia vào việc phá hoại tình cảm của mình.

“Ba, chuyện của con còn chưa giải quyết, vì sao ba lại đi?” Phó Thiến Thiến lao từ trên lầu xuống, lôi kéo Phó Giang không cho ông ta đi.

Đối với Phó Thiến Thiến mà nói, mặc dù cô ta đã được hoãn thi hành hình phạt nhưng cô ta vẫn không chấp nhận nổi.

Nhưng Phó Giang và Đổng Văn Huệ dường như đều đã từ bỏ chuyện chạy vạy vì cô ta, nghe nói là vì Du Ân bò lên được một người ba nuôi có quyền thế có thể chèn ép ba cô ta, Phó Thiến Thiến càng lúc càng ghen ghét đố kỵ hơn.

Cô ta không muốn thấy Du Ân phong quang vô hạn từng chút một, cũng không muốn Du Ân kiêu ngạo cưỡi trên đầu cô ta.

“Ba đã cố gắng hết sức rồi.” Phó Giang giơ tay đẩy cái tay đang túm lấy áo mình của Phó Thiến Thiến, kéo va li rời đi mà không thèm quay đầu lại.

Bởi vì Đổng Văn Huệ, cho nên tình cảm của ông ta đối với cái nhà này cực kỳ lạnh nhạt, lần này nếu không phải Đổng Văn Huệ đòi sống đòi chết ở trong điện thoại, ông ta cũng sẽ không trở về.

Ông ta ở nước ngoài mỗi ngày đều tiêu dao, sống phóng túng, còn có bạn gái săn sóc ở bên cạnh, không cần đối mặt với kẻ tâm thần như Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến.

Phó Giang đi cũng không quay đầu lại, Đổng Văn Huệ mím chặt môi.

Phó Thiến Thiến thì sụp đổ òa khóc: “Anh, ba mẹ nói Du Ân bò lên được người ba nuôi có tiền có quyền, anh còn cần loại phụ nữ này làm gì?”

“Lúc trước cô ta bò lên giường anh thế nào, anh còn không nhìn thấu con người cô ta sao?”

Phó Đình Viễn nhìn Phó Thiến Thiến gào lên như kẻ tâm thần, lạnh nhạt nói: “Người tôi nhìn không thấu không phải cô ấy, mà là hai người.”

“Mấy năm qua nếu không tại vì hai người vẫn chửi bới cô ấy ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không hiểu nhầm cô ấy như thế.”

Lúc đầu sau khi kết hôn với Du Ân, trong lòng anh luôn đứng về phía người mẹ và cô em gái này của mình.

Đó là người thân máu mủ ruột thịt của anh, cho nên mỗi lần Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến nói Du Ân không tốt thế này thế kia, anh đều theo bản năng cho rằng là Du Ân không tốt.

Hiện giờ sau khi trải qua từng chuyện, cuối cùng anh cũng thấy rõ bộ mặt thật của Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến, cũng hoàn toàn đánh mất Du Ân.

Người xưa nói, thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn.

Ba năm hôn nhân kia, anh chưa bao giờ có một giây từng đồng lòng với Du Ân.

Phó Đình Viễn trực tiếp lại tàn nhẫn chọc trúng nỗi đau trong lòng Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến, Phó Thiến Thiến giậm chân mách với Đổng Văn Huệ: “Mẹ, mẹ xem anh đi! Vì phụ nữ mà đến người thân cũng không nhận nữa.”

Phó Đình Viễn không muốn đứng tại cái nơi khiến người ta hít thở không thông này, cho nên anh quyết định nói thẳng: “Mẹ, qua một thời gian ngắn nữa mẹ và Thiến Thiến đến viện an dưỡng ở vùng ngoại thành đi.”

Đến lúc đó chờ vụ án của Phó Thiến Thiến được kết án, anh định đưa Phó Thiến Thiến đến viện an dưỡng tĩnh dưỡng, đỡ cho cô ta tiếp tục gây chuyện ở đây.

Bởi vì chuyện của ba con Du Thế Quần cho nên Đổng Văn Huệ cũng cần phải được tiễn bước.

“Mẹ không đi!” Đổng Văn Huệ tức giận nói: “Vì sao chúng ta phải tới cái nơi chim không bay qua đó? Chúng ta nhất định ở lại Giang Thành, không đi đâu hết!”

“Chỉ cần Thiến Thiến tuân thủ pháp luật là được mà?”

Viện an dưỡng có môi trường yên tĩnh đều được xây dựng tại vùng ngoại thành, tuy nơi đó yên tĩnh, nhưng trên thực tế cũng như bị cách ly, đối với một người đã quen sống ở phố thị xa hoa tấp nập như Đổng Văn Huệ mà nói, bà ta căn bản không chấp nhận được.

Sắc mặt Phó Đình Viễn lạnh thấu xương, anh nói: “Vì sao phải đi ư? Chuyện này đương nhiên phải hỏi bản thân mẹ đã làm gì rồi.”

“Mẹ có biết hiện tại ba con Du Thế Quần thế nào không?” Phó Đình Viễn lạnh nhạt hỏi ra câu này xong, cả người Đổng Văn Huệ lảo đảo, sắc mặt cũng trở nên xấu hổ.

Bà ta không ngờ Phó Đình Viễn lại biết chuyện nhanh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.