Du Thế Quần lập tức nói ra thời gian và địa điểm, vì thế Diệp Văn mới biết bọn họ đang ở thành phố.
Diệp Văn tao nhã ôn hòa đáp: “Được, tôi lập tức mua vé máy bay, chúng ta gặp lại sau.”
Cúp điện thoại, Du Thế Quần cầm di động mà vẫn giật mình hồi lâu.
Du Tùng trở về từ bên ngoài, trong tay mang theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn: “Sao vậy ba?”
Du Thế Quần hoàn hồn, không dám tin nói: “Ba vừa mới gọi điện thoại cho Diệp Văn đòi tiền, ông ta sảng khoái đồng ý, còn nói muốn gặp mặt chúng ta, tự mình tặng quà cho chúng ta.”
Du Tùng cũng giật mình không nhỏ: “Còn có chuyện tốt bậc này cơ à?”
Du Thế Quần gật đầu, có điều sau đó ông ta lại lo lắng hỏi: “Chắc ông ta sẽ không gây bất lợi cho chúng ta chứ?”
Du Tùng hừ lạnh nói: “Ông ta đến đây lạ nước lạ cái, còn có thể làm gì chúng ta?”
“Hơn nữa, con có điều tra về Diệp Văn kia rồi, tuy gia thế bối cảnh của ông ta rất mạnh nhưng bản thân ông ta chỉ là một tác giả, ba biết không, người làm nghề sáng tác văn học gì đó đa số đều sống rất tách biệt, không hiểu cách đối nhân xử thế, cực kỳ dễ bắt nạt.”
“Ông ta không có nhiều suy nghĩ dùng để tính kế chúng ta đâu.” Du Tùng nói xong lại đắc ý nở nụ cười: “Hơn nữa, luận tính kế thì ai có thể độc hơn hai ba con chúng ta chứ?”
Du Thế Quần cảm thấy Du Tùng nói cũng đúng, giọng điệu của Diệp Văn ở trong điện thoại vừa rồi khá ôn hòa dễ nói chuyện, ông ta nói cái gì Diệp Văn đồng ý cái đó, khá yếu đuối dễ bắt nạt.
Nghĩ vậy, hai ba con lại thả lỏng, thậm chí hai người còn vừa ăn vừa nghĩ xem sẽ lừa lọc vơ vét tài sản của Diệp Văn như thế nào.
Diệp Văn dễ nói chuyện, lại có tiền, đến lúc đó bọn họ sẽ được voi đòi tiên.
Ít nhất cũng phải lừa được một căn biệt thự, như vậy bọn họ có cái nhà ở thành phố này coi như cũng có nơi để sống yên ổn.
Nói ra Phó Đình Viễn này cũng rất đáng thương, anh nhất định không nghĩ tới mẹ anh sẽ lén hành hạ cô vợ anh yêu thương sau lưng anh như vậy.
Du Thế Quần và Diệp Văn định gặp mặt vào sáu giờ tối, tại một nhà hàng sang trọng đắt đỏ của thành phố này.
Hai người kia tới trước nửa giờ, gọi hết những món tủ của nhà hàng lên ăn trước, dù sao cũng là tiêu tiền của Diệp Văn, bọn họ đương nhiên phải hưởng thụ cho đã.
Bọn họ không biết là, Diệp Văn đã sớm tới thành phố này, cũng đã sắp xếp xong hết những thứ cần thiết, lúc này ông đang ở trong phòng bên cạnh cười khẩy, thông qua camera theo dõi mà quan sát từng hành động cử chỉ của bọn họ.
Mấy năm qua tuy Diệp Văn khiêm tốn lánh đời, nhưng dẫu sao ông cũng xuất thân từ gia tộc có tiếng, làm sao có thể không hiểu cách đối nhân xử thế, sao có thể không có chút thủ đoạn, sao có thể yếu đuối dễ bắt nạt được?
Hai ba con Du Thế Quần ăn uống chè chén no nê, Du Thế Quần đỡ trán nói: “Rượu này mạnh quá, sao ba lại choáng váng hết đầu óc thế này?”
Du Tùng đánh ợ hơi rượu xong kéo cổ áo của mình xuống, khó chịu nói: “Không chỉ có choáng váng đầu óc, mà còn toàn thân khô nóng...”
Du Tùng vừa nói vậy, Du Thế Quần cũng thấy mình có cảm nhận tương tự, trong lòng ông ta đột nhiên cả kinh, túm chặt lấy cái tay đang muốn xé áo của Du Tùng quát: “Không ổn rồi!”
Du Tùng dừng động tác, nghĩ đến chuyện có thể bọn họ đã bị tính kế, đang chếch choáng cũng tỉnh hơn nửa.
“Chắc không phải Diệp Văn bỏ thuốc chúng ta chứ?” Du Tùng nói xong, cha con hai người đồng thời hốt hoảng chạy ra ngoài.
Tuy hai người bọn họ bình thường cũng chơi gái, nhưng đó là lúc bọn họ tỉnh táo, hiện tại bọn họ bị bỏ thuốc, nhất định sẽ không có chuyện tốt.
Mà đúng vào lúc này, cửa phòng bị người ta mở ra, người đàn ông trung niên nho nhã đi đến.
Ông đeo kính mắt gọng vàng hào hoa phong nhã, trên gương mặt là nụ cười ôn hòa, mà phía sau ông, là bốn vệ sĩ áo đen, nhìn hành động cử chỉ là biết được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Ba con Du Thế Quần vội dừng lại, dán sát người vào tường.
Diệp Văn tao nhã đi đến coi như không có việc gì mà nói: “Ông Du, hai vị đây là muốn làm gì thế?”
Vừa chạy một hồi khiến dược tính của thuốc trong cơ thể hai người càng lan tràn nhanh hơn, Du Thế Quần thì còn đỡ, mà Du Tùng đã không thể khống chế hơi thở, Du Thế Quần hung dữ trừng Diệp Văn quát: “Diệp Văn, ông ngấm ngầm giở thủ đoạn sau lưng chúng tôi ư?”
Diệp Văn nở nụ cười: “Sao lại bảo là ngầm giở thủ đoạn sau lưng hai người được?”
“Tôi nghe nói hai người đã từng bỏ thuốc Du Ân, sau đó tống con bé lên giường Phó Đình Viễn?”
Du Thế Quần kinh hãi, thoáng chốc thay đổi sắc mặt.
Ông ta không ngờ Diệp Văn biết rõ cả việc này, hơn nữa hôm nay còn muốn dùng chiêu này với bọn họ, Du Ân phải quan trọng với Diệp Văn cỡ nào đây?
Diệp Văn nhìn dáng vẻ chột dạ của Du Thế Quần, đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt, ông giơ tay vỗ vài cái, lại có thêm mấy người nữa đi vào cửa.
Đàn ông có, phụ nữ cũng có, nam cao ráo săn chắc, nữ cũng vậy, cao lớn vạm vỡ mập mạp.
Diệp Văn khẽ nói: “Không phải ông Du đây đòi quà gặp mặt sao? Mấy vị này là tôi thành tâm thành ý tặng cho hai người làm quà gặp mặt đó, hưởng thụ cho tốt nhé.”
Du Tùng vừa thấy thân hình của mấy người phụ nữ kia, lại còn có cả đàn ông, nhất thời trước mặt anh ta bỗng tối sầm, bị dọa cho ngất luôn.
Bình thường bọn họ chơi gái, bởi vì vừa lấy được tiền nên ra tay rất hào phóng, vì vậy nên đương nhiên đều tìm những cô gái trẻ xinh đẹp, hoặc là mấy người có dáng người xinh đẹp quyến rũ, còn mấy người phụ nữ trước mắt này, Du Tùng nhìn là đã thấy muốn nôn, làm sao có thể tiếp xúc thân mật với bọn họ được?
Càng trí mạng hơn chính là, còn có cả đàn ông.
Du Thế Quần luống cuống, trên trán túa đầy mồ hôi lạnh.
Tầm tuổi của ông ta, bình thường chơi gái đã có chút lực bất tòng tâm, đêm nay rơi vào cục diện này, chỉ sợ ông ta sẽ bị phế mất.
Cho nên ông ta hốt hoảng lui về sau: “Không có không có, chúng tôi không có hại Du Ân!”
“Chúng tôi làm như vậy, là bởi vì chúng tôi biết Du Ân thích Phó Đình Viễn đã lâu, chúng tôi thành toàn cho nó, chứ không phải tính kế nó!”
Du Thế Quần ra sức biện giải cho mình, lại không nghĩ tới Diệp Văn nghe xong lời ông ta nói bỗng dưng thay đổi sắc mặt: “Ông nói cái gì? Du Ân thích Phó Đình Viễn đã lâu ư?”
Du Thế Quần vội vàng nói: “Đúng vậy, Du Tùng nhìn lén đọc nhật kí của nó mới biết nó đã sớm gặp được Phó Đình Viễn ở đại học, hơn nữa còn là cái loại nhất kiến chung tình kia, cho nên chúng tôi mới nghĩ ra cách này để thành toàn cho nó.”
Du Thế Quần cho rằng mình giải thích xong chuyện Du Ân thích Phó Đình Viễn trước, Diệp Văn sẽ bỏ qua cho bọn họ.
Lại không biết sau khi Diệp Văn biết được chân tướng như vậy, tim như muốn nát ra.
Trước đó Diệp Văn không biết Du Ân yêu Phó Đình Viễn đến thế, ông chỉ cho là Du Ân bị ba con Du Thế Quần tính kế cho nên mới có quan hệ với Phó Đình Viễn.
Mà lúc này ông lại được biết, cô rõ ràng yêu Phó Đình Viễn, nhưng bị lại Phó Đình Viễn cưỡng hiếp sau đó ghẻ lạnh ba năm, tim cô đã phải chịu bao nhiêu đau đớn tổn thương chứ?
Nghĩ vậy, Diệp Văn cắn răng quát mấy vệ sĩ kia: “Dẫn bọn họ đi cho tôi, đưa vào trong phòng.”
Nếu không bị ba con Du Thế Quần tính kế, có lẽ Du Ân chỉ thầm mến Phó Đình Viễn một thời gian, không đến mức lãng phí ba năm thanh xuân, cũng không đến mức chịu đau khổ liên tiếp ba năm.
Diệp Văn hận ba con Du Thế Quần muốn chết, cũng ghét Phó Đình Viễn tới cực điểm.