“Cũng phải.” Tô Ngưng khẽ ôm cô nói: “Tiện nhân kia sẽ có trời phạt thôi.”
Du Ân đoán đúng rồi, sở dĩ Du Thế Quần và Du Tùng có thể ra ngoài tác oai tác quái, quả thật là vì có người cho tiền làm.
Hai người họ vốn bị Phó Đình Viễn đuổi ra khỏi Giang Thành, trở nên vô cùng nghèo túng, không nghĩ tới lại đột nhiên nhận được điện thoại của Đổng Văn Huệ.
Đổng Văn Huệ nói chỉ cần bọn họ quấy rầy Du Ân, khiến cho Du Ân sống không được thoải mái, thì bà ta sẽ không ngừng cho tiền bọn họ, bấy giờ ba con Du Thế Quần mới sảng khoái đồng ý.
Du Tùng nhìn khoản tiền vừa nhận được trong tin nhắn điện thoại, không nhịn được mà cảm thán: “Du Ân cản con đường kiếm tiền của chúng ta, nhưng cũng mang đến cho chúng ta một con đường kiếm tiền khác.”
Vì Du Ân, Phó Đình Viễn đuổi bọn họ ra khỏi Giang Thành, nhưng cũng vì Du Ân mà Đổng Văn Huệ lại cho bọn họ tiền.
Du Thế Quần cười khẩy nói: “Phó Đình Viễn vì một đứa con gái không rõ gốc gác mà đối nghịch với ba mẹ, tống em gái mình vào ngục giam, thật đúng là đầu óc có vấn đề.”
Du Thế Quần vừa dứt lời, Du Tùng bỗng nhiên hưng phấn nhảy dựng lên: “Ba, con bỗng nhiên có một ý tưởng.”
Du Thế Quần ngước mắt ý bảo anh ta nói tiếp, Du Tùng âm hiểm nói: “Phó Đình Viễn để ý Du Ân như vậy, ba nói nếu chúng ta trói nó lại vơ vét tài sản của Phó Đình Viễn, liệu Phó Đình Viễn có thành thật lấy tiền đến chuộc người không?”
Vừa nghe đến tiền, hai mắt Du Thế Quần nhất thời sáng lên.
Chẳng qua ông ta vẫn duy trì sự bình thản, suy nghĩ một lát mới trầm giọng nói: “Chúng ta không thể bí quá hoá liều, hiện tại có Đổng Văn Huệ cung cấp tiền bạc cho chúng ta, chúng ta vẫn nên ổn định lại trước thì tốt hơn.”
Du Tùng lại nói: “Con nghĩ rồi, chúng ta lừa Phó Đình Viễn một món tiền lớn, sau đó cao chạy xa bay ra nước ngoài.”
“Con tưởng ra nước ngoài dễ vậy sao?” Du Thế Quần không đồng ý với đề nghị của Du Tùng: “Hai chúng ta ra nước ngoài, ngôn ngữ không thông, đến lúc đó sẽ gặp một đống chuyện phiền phức!”
Du Tùng nghĩ ngợi cảm thấy lời Du Thế Quần nói cũng có lý, anh ta là một tên bằng cấp thấp, lúc trước Du Thế Quần tiêu một số tiền lớn để cho anh ta theo học một trường học quý tộc quốc tế, nhưng anh ta học hành vẫn chẳng ra làm sao, tiếng Anh có thể nghe hiểu đã không tệ rồi, còn nói thì hoàn toàn nói không được.
Ngược lại là Du Ân, từ nhỏ đến lớn Du Thế Quần chưa bao giờ có ý muốn cho cô học hành, cho dù cho cô đến trường cũng là trường bình thường, sau cùng cô vẫn có thể thi đỗ thủ khoa khoa Văn.
Sở dĩ Đổng Văn Huệ muốn nhằm vào Du Ân như vậy, chính là vì muốn phát tiết cơn hận trong lòng.
Bởi vì Diệp Văn gây áp lực, cho nên vụ án của Phó Thiến Thiến hoàn toàn không có cách nào tìm quan hệ đi cửa sau, chỉ có thể nghiêm khắc phán tội dựa trên pháp luật.
Đổng Văn Huệ cũng tường tận hỏi thăm luật sư của Phó Thiến Thiến, xem kết quả cuối cùng của Phó Thiến Thiến sẽ thế nào.
Luật sư nói hành vi của Phó Thiến Thiến quả thật đã cấu thành tội bắt cóc, nhưng may mắn là cuối cùng không tạo thành tổn thương thực chất nào cho Du Ân, cho nên khả năng sẽ phán hoãn thi hành hình phạt trước.
Hoãn thi hành hình phạt tương đương với không cần ngồi tù, chỉ cần trong thời gian hoãn thi hành hình phạt vẫn tuân thủ pháp luật, trên cơ bản hoãn thi hành hình phạt xong sẽ được tự do rồi.
Đổng Văn Huệ coi như thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất Phó Thiến Thiến không phải thật sự tiến vào ngục giam chịu hành hạ.
Phó Thiến Thiến vừa sinh ra đã được bà ta nâng niu trong lòng bàn tay mà cưng chiều, cái loại khổ cực trong ngục giam sao cô ta có thể chịu được.
Nhưng cho dù cuối cùng Phó Thiến Thiến được phán hoãn thi hành hình phạt thì bà ta vẫn không định bỏ qua cho Du Ân.
Bởi vì danh tiếng của con gái bà ta đều bị chuyện này làm hỏng, Đổng Văn Huệ hoàn toàn đã quên, cho dù không có chuyện này xảy ra thì danh tiếng của cô con gái bảo bối của bà ta cũng sớm bị chính Phó Thiến Thiến làm cho hỏng không chịu nổi.
Trên cơ bản những gia tộc có danh vọng tại Giang Thành, đều sẽ không cân nhắc đến việc cưới Phó Thiến Thiến vào cửa.
Chẳng qua Đổng Văn Huệ một lòng đổ hết những sai lầm này lên người Du Ân, chỉ đổ thừa cho Du Ân đã khiến cuộc đời của Phó Thiến Thiến có vết nhơ.
Cho nên bà ta mới nghĩ tất cả mọi cách khiến cho Du Ân sống không được thoải mái, việc tìm tới ba con Du Thế Quần, là kết quả do Đổng Văn Huệ và mẹ Thẩm Dao là Lâm Như bàn bạc, tuy Phó Đình Viễn và Thẩm Dao còn cả Thẩm Thanh Sơn đều có mâu thuẫn không thoải mái, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến quan hệ của vợ chồng Thẩm Thanh Sơn và vợ chồng Phó Giang.
Chẳng qua, bọn họ lợi dụng lòng tham của ba con Du Thế Quần, nhưng cũng đã xem nhẹ sự tham lam của ba con bọn họ.
Ba con Du Thế Quần đang bàn bạc, sẽ lén liên lạc với Diệp Văn, mục đích muốn cuỗm của Diệp Văn thêm một khoản tiền.
Diệp Văn nhận được điện thoại Du Thế Quần gọi đến, ban đầu ông còn rất kinh ngạc: “Xin hỏi ông là ai?”
Du Thế Quần trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói ông là ba nuôi mới của Du Ân?”
Giọng điệu Du Thế Quần khiến cho Diệp Văn lập tức chau mày, ông đương nhiên cũng có thể nghe ra sự đểu cáng trong giọng nói của Du Thế Quần.
Có điều, ông vẫn giữ được sự trấn định: “Ông là...?”
Du Thế Quần nói: “Tôi là Du Thế Quần, ba nuôi của Du Ân.”
Diệp Văn im lặng một hồi, sau lại lập tức nhíu mày lạnh nhạt nói một chữ: “Ồ...?”
Du Thế Quần cho rằng Diệp Văn sẽ nói nhiều hơn vài câu, không nghĩ tới Diệp Văn chỉ nói một chữ xong là im lặng, ông ta đành chủ động mở miệng: “Là như vầy, dù gì tôi cũng là ba nuôi của Du Ân, hiện tại ông nhận nó làm con gái nuôi, có phải chúng ta nên gặp mặt không?”
Sợ Diệp Văn đang không rõ thế nào, Du Thế Quần lại nói: “Hoặc là nói, có phải ông nên tặng tôi chút quà gặp mặt không?”
Du Thế Quần cho rằng Diệp Văn nhất định sẽ không vui, không nghĩ tới Diệp Văn lại sảng khoái đồng ý: “Được.”
Du Thế Quần sợ ngây người, không thể tin nói: “Cái, cái gì? Ông nói được ư?”
Diệp Văn thậm chí còn nở nụ cười: “Phải, tôi cũng thấy chúng ta nên gặp mặt, tặng quà gặp mặt cho mấy người.”
Cách một đường dây điện thoại, Du Thế Quần đương nhiên không nhìn thấy trên mặt Diệp Văn lúc này là nụ cười khẩy.
Diệp Văn đang lo không tìm được ba con Du Thế Quần để tính sổ đây, đứa con ruột thịt của Diệp Văn ông lại bị ba con Du Thế Quần tính kế bắt nạt như vậy, mỗi lần ông nhớ tới là lại tức giận đến mức lồng ngực đau nhức.
Nghe nói khoảng thời gian trước ba con Du Thế Quần bị Phó Đình Viễn đuổi ra khỏi Giang Thành, Diệp Văn còn chưa kịp tìm người nghe ngóng tin tức về bọn họ, không nghĩ tới Du Thế Quần lại tự mình đưa đến cửa.
Ông đương nhiên sẽ tiếp bọn họ, thuận tiện xả giận thay Du Ân.
Ba con Du Thế Quần tính kế con gái ông như thế, ông sẽ tặng bọn họ gấp bội.
Bọn họ đưa con gái ông lên giường của Phó Đình Viễn, ông cũng có thể tiễn con trai Du Thế Quần lên giường phụ nữ, thậm chí đưa Du Thế Quần lên giường người phụ nữ bọn họ ghét cũng không phải là không thể được.
Cho tới bây giờ ông vẫn luôn lịch sự nho nhã, nhưng điều này không có nghĩa là ông không biết nổi giận.
Tổn thương đến người ông quan tâm, ông sẽ đáp trả tàn nhẫn hơn bất cứ kẻ nào khác.
Diệp Văn sảng khoái đồng ý gặp mặt như vậy, lại còn hứa sẽ cho quà gặp mặt, Du Thế Quần chấn động đến một hồi lâu vẫn không nói nên lời, không phải Đổng Văn Huệ nói cái tên Diệp Văn này không hề dễ nói chuyện sao?
Đổng Văn Huệ còn nói, chính vì Diệp Văn ra tay đàn áp nên Thẩm Dao và Phó Thiến Thiến mới không thể không ăn nói khép nép trước mặt Du Ân.
Sao đến phiên ông ta thì Diệp Văn lại dễ nói chuyện như vậy?
Mà Diệp Văn khiến cho Du Thế Quần thả lỏng cảnh giác xong lại tình nghĩa thân thiết nói: “Dù sao ông cũng nuôi lớn Du Ân, bao năm ngậm đắng nuốt cay như vậy, tôi đương nhiên phải tặng quà gặp mặt cho mấy người rồi.”
Du Thế Quần lập tức cười ha hả: “Đúng thế, đúng vậy đó.”
Diệp Văn còn nói: “Vậy chúng ta hẹn thời gian gặp nhau một lần đi, thời gian và địa điểm ông cứ quyết định là được.”