Sau khi kết thúc trò chuyện với Chung Văn Thành, Du Ân chuẩn bị đi làm bữa sáng, sau đó gọi Tô Ngưng rời giường ăn cơm.
Hai người đang nhàn nhã ăn bữa sáng thì lại có người ấn chuông cửa nhà Du Ân.
Du Ân khó hiểu đi mở cửa, người đứng bên ngoài là nhân viên bán hàng của thương hiệu đồ dùng gia đình nào đó, đằng sau còn có mấy nhân viên bê thùng.
Nữ nhân viên bán hàng kia mỉm cười chuyên nghiệp nói với Du Ân: “Sếp Phó có đặt tại công ty chúng tôi mấy bộ dụng cụ ăn uống, xoong nồi, bảo chúng tôi đưa đến đây.”
Du Ân: “...”
Phó Đình Viễn lại đang làm gì nữa vậy?
Không phải là vì vừa mới nhìn thấy Chung Văn Thành tặng cô mấy cây xanh nên sau đó anh cũng ganh đua muốn tặng đồ cho cô chứ?
Không đợi Du Ân phản ứng kịp, vị nhân viên bán hàng kia đã bảo nhân viên đưa hai cái thùng lớn vào trong phòng khách nhà Du Ân.
Tô Ngưng tò mò đi tới, khom lưng mở ra thì thấy trong thùng là hai bộ bát đĩa tinh xảo, còn có một vài dụng cụ làm bếp, đều là phong cách đang thịnh hành hiện nay.
Tô Ngưng không nhịn được mà chậc chậc cảm thán: “Không thể không thừa nhận, cái tên Phó Đình Viễn này vẫn rất tinh tế, anh ta biết cậu thích những thứ này cho nên biết xuống tay từ chỗ chúng nó.”
Du Ân quả thật thích những món dụng cụ làm bếp này, hơn nữa kiểu dáng những thứ này đều là mẫu mã loại đang thịnh hành nhất hiện nay, cô rất động lòng.
Vị nhân viên phụ trách kia lại mang tới một cái hộp được đóng gói tinh xảo đưa cho Du Ân: “Chiếc ly này, cũng là sếp Phó cố ý nhờ chúng tôi đưa đến.”
Du Ân mở ra xem thử, cả người đều kinh ngạc đứng đó, bởi vì đây rõ ràng là cái ly lần trước Phó Đình Viễn làm vỡ ở chỗ cô, lúc ấy còn khiến cô đau lòng gần chết.
Tô Ngưng kinh ngạc kêu lên: “Trời ạ, Phó Đình Viễn thật sự tìm được người làm cho cậu cái ly giống y hệt cái kia.”
Du Ân vô cùng kinh ngạc hỏi Tô Ngưng: “Sao cậu biết?”
Thế là Tô Ngưng kể lại chuyện Phó Đình Viễn tìm mình muốn xin ảnh chụp cái ly kia cho Du Ân nghe, có điều lúc đó Tô Ngưng cho rằng đây là đồ độc nhất vô nhị mà Du Ân đào từ nước ngoài về, nhất định không mua được, có muốn làm cái giống y như đúc cũng rất khó.
Không nghĩ tới Phó Đình Viễn thật sự làm được một cái giống cái cũ y như đúc, Tô Ngưng thật sự bội phục.
Lúc này Du Ân có chút nói không nên lời, cô không ngờ Phó Đình Viễn sẽ để tâm đến cái ly cà phê bị vỡ kia như vậy.
Vị nhân viên phụ trách kia còn mỉm cười nói: “Được rồi, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, hi vọng cô có thể thích sản phẩm của chúng tôi.”
Sau khi nhân viên phụ trách nói xong thì xoay người rời đi, Du Ân ngăn cản cô ấy: “Tôi có thể không nhận hàng không?”
Du Ân mới vừa thề phải vạch rõ quan hệ với Phó Đình Viễn xong, anh lại tặng cô một đống đồ như vậy, cô thật không muốn nhận món quà này.
Nhân viên phụ trách cực kì khó xử nói: “Cô Du, cô nói vậy khiến chúng tôi rất khó xử...”
Du Ân nghĩ rồi vẫn nói: “Thôi, vất vả cho các vị rồi.”
Cô vẫn nên trực tiếp nói chuyện với Phó Đình Viễn thì hơn, không cần thiết làm khó mấy nhân viên này.
Sau khi đóng cửa lại, Du Ân bày ra vẻ mặt u sầu đứng ở đằng đó nhìn một đống đồ, Tô Ngưng khó hiểu nói: “Sao lại không nhận? Sau này cậu tặng anh ấy chút đồ chẳng phải là được rồi sao.”
Du Ân tức giận nói: “Tớ không tặng nổi.”
Lần trước tặng anh một cây bút máy, Du Ân đã cảm thấy cắt thịt rồi.
Tô Ngưng nở nụ cười: “Không cần tặng đồ quý giá đâu, chỉ cần là cậu tặng, cho dù là một tờ giấy trắng anh ta cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.”
“Hơn nữa, cậu cho rằng anh ta sẽ cho phép cậu từ chối nhận sao?”
Lời này của Tô Ngưng khiến Du Ân đánh mất ý định muốn trả đồ cho Phó Đình Viễn. Đúng vậy, tính cách anh bá đạo, nếu cô mà trả đồ có khi anh còn kiếm cớ qua lại.
Tô Ngưng đề nghị: “Không bằng cậu cứ dùng bộ đồ ăn mà anh ta tặng, rồi làm một bàn thức ăn ngon mời anh ta ăn?”
Du Ân đau đầu không thôi: “Thôi dẹp đi, tớ thật sự không hề muốn có tiếp xúc gần gũi với anh ta nữa.”
Nếu cô tự mình làm cơm chiêu đãi anh, giữa bọn họ lại có thêm chút mập mờ không rõ rồi.
Hai người đang nói chuyện thì chuông điện thoại của Du Ân vang lên, là một dãy số xa lạ ở nơi khác.
Du Ân nhận điện thoại, không nghĩ tới người trong điện thoại lại là Du Thế Quần.
Du Thế Quần ở bên kia điện thoại nói với giọng rất hưng phấn: “Du Ân, nghe nói con nhận một nhân vật lớn làm ba nuôi à?”
Du Ân nhíu mày lạnh lùng nói: “Chuyện này có liên quan gì đến ông?”
Chuyện Diệp Văn nhận cô làm con gái nuôi, ngoài mấy người thân thiết bên cạnh cô thì những người khác đều không hề hay biết, Du Thế Quần đã không còn ở Giang Thành, làm sao ông ta có thể biết chuyện này?
Gần như chỉ một giây sau, Du Ân đã nghĩ ra người nói cho Du Thế Quần biết chuyện này: Thẩm Dao.
Thẩm Thanh Sơn biết Diệp Văn nhận cô làm con nuôi, chắc chắn là bọn họ nói cho Du Thế Quần biết chuyện này, bởi vì bọn họ biết Du Thế Quần và Du Tùng tham lam cỡ nào.
Du Thế Quần vô liêm sỉ nói: “Đương nhiên là có liên quan rồi, ba là ba nuôi của con, tuy con đã vạch rõ quan hệ với ba, nhưng con cũng có thể sắp xếp cho ba gặp mặt người ba nuôi kia của con chứ?”
“Một người là ba nuôi của con trong quá khứ, một người là ba nuôi hiện tại của con, thế chẳng phải là rất có duyên sao?”
Không biết tại sao mà Du Ân cứ cảm thấy trong lời nói của Du Thế Quần mang theo một loại bỉ ổi, nhất là lúc ông ta nói đến hai chữ ‘ba nuôi’ kia.
Du Ân không chút khách khí vạch trần ông ta: “Không phải ông lại muốn đòi tiền chứ?”
Du Thế Quần nở nụ cười: “Con đã hiểu ba như vậy thì ba cũng không khách khí nữa. Nghe nói người nọ là nhân vật lớn tới từ thủ đô, ông ta cho ba chút tiền cũng là chuyện bình thường nhỉ?”
Sau khi Du Thế Quần nói xong lại cất giọng sâu xa nói: “Du Ân, bản lĩnh của con cũng không nhỏ đâu, rời khỏi một Phó Đình Viễn, sau đó lại có thể bám víu được nhân vật lớn tới từ thủ đô!”
Du Ân cực kỳ tức giận, dứt khoát cúp điện thoại.
Giọng điệu này của Du Thế Quần thật sự quá mức khốn nạn, nói gần nói xa đều đang ám chỉ cô và Diệp Văn có quan hệ không đứng đắn.
Du Ân không thể nhịn nổi nữa, không muốn nói thêm một câu với Du Thế Quần.
Cô không nghĩ tới Du Thế Quần sẽ vô liêm sỉ gọi điện thoại đòi tiền mình.
Tô Ngưng cũng tức giận muốn chết: “Thật đúng là người đê tiện nhất chính là người vô địch!”
Tô Ngưng còn nói: “Lần trước không phải Phó Đình Viễn đã cảnh cáo bọn họ rồi sao?”
Du Ân hít một hơi thật sâu, bình ổn lại cảm xúc, sau đó lại chắc chắn nói: “Du Thế Quần và Du Tùng đều là người có thể liều lĩnh vì tiền, hôm nay ông ta bỗng nhiên gọi điện thoại tới quấy rầy tớ, nhất định là Thẩm Dao và Thẩm Thanh Sơn cho bọn họ lợi lộc gì đó, hoặc là do chính ba mẹ Phó Đình Viễn sắp xếp.”
Những người này đề hận cô thấu xương, nhất là Phó Giang và Đổng Văn Huệ.
Rất nhiều lúc Du Ân nghĩ đến Phó Giang và Đổng Văn Huệ, nghĩ đến Phó Thiến Thiến, là lại hận không thể cách Phó Đình Viễn càng xa càng tốt.
Để duy trì một cuộc tình mà cứ phải làm loạn đến long trời lở đất với Phó Đình Viễn và người nhà của anh thì còn ý nghĩa gì?
Tô Ngưng có thể cảm nhận được sự mất mát của cô, cô ấy tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cô nói: “Bạn yêu à, tình yêu và hôn nhân là chuyện của hai người, sau đó mới đến chuyện của hai gia đình.”
“Chỉ cần Phó Đình Viễn đủ quyết một lòng với cậu, những người khác có thích hay không cậu không cần bận tâm.”
Du Ân bật cười vì những lời này của Tô Ngưng: “Cậu đang nói cái gì thế? Nói cứ như tớ bài xích Phó Đình Viễn, là vì người nhà của anh ta không thích tớ vậy.”
“Ban đầu là vì tớ không cần anh ta, cho nên mới không cần người nhà của anh ta, chính vì vậy tớ mới trở mặt cùng Phó Thiến Thiến và ba mẹ anh ta.”