Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai người đi vào nhà hàng, lên tầng hai trong sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ.
Hôm nay đâu đâu cũng náo nhiệt, hành lang tầng hai có chút chật hẹp, Từ Triều Tông lui về sau nửa bước vì đụng phải người uống say, cũng may anh có ý tức che chở cho bó hoa trong tay, nhưng tấm thiệp nhỏ ở trong bó hoa lại bị rơi ra.
Tấm thiệp được gấp lại, màu sắc rất tương xứng với bó hoa hồng tuyết lở này.
Từ trước đến nay Từ Triều Tông luôn không có hứng thú về chuyện của người khác, từ lúc lấy được bó hoa này đến bây giờ, anh chưa từng có ý định sẽ xem nội dung trong tấm thiệp.
Chỉ là lúc nhặt tấm thẻ lên, ánh mắt vô tình lướt nhẹ qua, sau đó đột nhiên ngẩn ra.
Trên thiệp viết...
[Thính Vũ, hoa hồng tựa như em.]
Thính Vũ?
Trong nháy mắt, Từ Triều Tông vẫn chưa ý thức được, hô hấp của anh đã trở nên cực kỳ chậm lại.
Ân Minh không chú ý tới vẻ mặt của Từ Triều Tông, anh ta đi ở phía trước, trực tiếp giơ tay kéo cửa phòng bao ra một cách tự nhiên.
Bách Vị Hiên được coi là một trong những nhà hàng có danh tiếng tốt ở gần đây, mỗi khi đến cuối tuần, công việc làm ăn luôn luôn tấp nập. Lúc Thịnh Thao đặt nhà hàng này cũng chỉ còn trống phòng bao nhỏ nhất này, may mà anh ấy cũng chỉ mời mấy người. Phòng bao nhỏ, cũng có nghĩa là chỉ cần đứng ở cửa là có thể nhìn thấy hết bên trong.
Từ Triều Tông hơi nhíu mày, nhìn vào trong phòng bao, cái nhìn đầu tiên đã nhìn thấy Mạnh Thính Vũ đang ngồi ở bên cạnh Thịnh Thao.
Mạnh Thính Vũ và Thịnh Thao ngồi rất gần nhau, không biết Thịnh Thao vừa nói gì, cô cười tươi một tiếng, trông rất vui vẻ.
Còn Thịnh Thao thấy trên tóc ở xõa ở trước ngực cô dính một ít lông, anh ấy bèn vươn tay thân mật lấy xuống giúp cô.
Phát hiện ánh mắt ở bên này, cô cảm nhận được nên bèn ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm mắt với Từ Triều Tông.
Ánh mắt của cô khi nhìn anh cũng giống như khi nhìn Ân Minh.
Một cái nhìn rất xa lạ.
Hô hấp của Từ Triều Tông lập tức nghẽn lại.
Từ khi sống lại đến nay, Từ Triều Tông vẫn luôn “tránh né” những cơ hội tình cờ gặp Mạnh Thính Vũ.
Cô cũng đã nghe hiểu ý của anh, từ sau ngày đó thì không nhắc đến chuyện làm mối cho anh và Mạnh Thính Vũ nữa, thế giới này chỉ lớn như vậy, anh và Mạnh Thính Vũ học chung trường đại học, mà anh lại còn là gia sư của em họ cô, chắc chắn một ngày nào đó trong tương lai sẽ vô tình gặp nhau. Anh đã quyết định sẵn, cũng xác định cho dù có một ngày gặp cô, anh cũng sẽ thản nhiên đối mặt, chỉ coi cô là chị họ của học trò, ánh mắt và hành động sẽ không khiến cho bất kỳ ai nghi ngờ.
Nhưng mà, nhưng mà.
Từ Triều Tông không thể ngờ rằng, anh lại gặp Mạnh Thính Vũ nhanh như vậy, lại còn là dùng phương thức như thế.
Lần đầu gặp mặt đột ngột như vậy khiến cho anh trở tay không kịp.
Đầu óc anh trống rỗng, giờ phút này đã cách âm với cả thế giới, xuyên qua những người trong phòng bao, ánh mắt của anh ngơ ngác nhìn cô chằm chằm.
Có lẽ đây là một trò đùa dai của vận mệnh.
Ân Minh đã đi vào trong phòng bao.
Ngoại hình và khí chất của Từ Triều Tông xuất sắc, trong tay lại ôm một bó hoa hồng tuyết lở đẹp như mộng ảo, nhất thời, những người khác trong phòng bao đều chú ý tới anh.
Nếu như đây là phim võ hiệp, chắc hẳn là một cao thủ nào đó đã điểm huyệt anh, khiến cho anh không nhúc nhích được.
Tầm mắt của Từ Triều Tông hướng đến Mạnh Thính Vũ ở bên cạnh Thịnh Thao.