Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thịnh Thao vốn đang định đứng dậy chuẩn bị đón tiếp anh cũng phát hiện ra, mày kiếm nhíu chặt, trên mặt xuất hiện vẻ không vui vì bị xúc phạm.
Vương Viễn Bác ho khan một cái, Từ Triều Tông vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Vương Viễn Bác chỉ cảm thấy mù tịt, trong lòng cũng không ngừng kêu khổ, vội vàng đứng dậy, vươn tay khoác lên vai Từ Triều Tông như hai anh em, ngoài miệng thì hòa giải: “Được rồi, lần này trong lòng tôi cân bằng rồi, lúc tôi đi vào đã bị ngỡ ngàng bởi ba người đẹp này, lão Từ cũng giống vậy, cách hai chúng ta xuất hiện giống nhau ghê, người đẹp thứ lỗi thứ lỗi~”
Dường như lúc này Từ Triều Tông mới lấy lại tinh thần, khôi phục lại vẻ bình tĩnh như cũ, thản nhiên đưa bó hoa kia cho Thịnh Thao như không có việc gì.
Sắc mặt của Thịnh Thao đã tốt hơn rất nhiều, giọng điệu lại vẫn cứng rắn như cũ: “Cảm ơn, cơm tuần sau tôi bao.”
Anh ấy vẫn có một chút khó chịu, lúc anh ấy và Mạnh Thính Vũ đi ra ngoài, luôn sẽ có người nhìn cô chằm chằm, nếu như nói, ban đầu lòng hư vinh vi diệu đó khiến anh ấy đắc ý hơn là chán ghét, vậy thì bây giờ khi tình cảm của anh ấy với Mạnh Thính Vũ đã sâu đậm hơn, ham muốn độc chiếm khiến anh ấy cảm thấy bực bội vì cái nhìn chăm chú của những người kia.
Nhất là khi đối phương còn là Từ Triều Tông.
Ngoài bực bội ra, cảm giác nguy cơ cũng nảy sinh một cách tự nhiên.
Nhiều năm qua ảnh hưởng từ gia đình đã sâu tận xương tủy, cho dù trong lòng Thịnh Thao có khó chịu đến mấy, lúc này cũng không làm được hành động tuyên bố chủ quyền. Anh ấy chỉ đặt bó hoa kia ở trong một góc của phòng bao, tuy rằng trong nháy mắt đó, anh ấy rất muốn tặng hoa cho Mạnh Thính Vũ ở ngay trước mặt những người trong phòng bao.
Mạnh Thính Vũ là trung tâm cơn lốc lại như thể không hề phát hiện ra điều gì.
Cô vẫn uống nước như cũ, thỉnh thoảng nhìn điện thoại một cái, sẽ không cố ý tránh ánh mắt của Từ Triều Tông.
“Anh Thao, người đã đến đông đủ rồi, không giới thiệu một chút hả?” Lúc chờ nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Vương Viễn Bác tiếp tục làm nóng bầu không khí.
Thịnh Thao cười một tiếng, kề sát khá gần với Mạnh Thính Vũ, gần như là cố ý lột quýt cho cô, giọng điệu nhẹ nhàng tự nhiên: “Hôm nay thật sự cảm ơn mọi người đã tới đón sinh nhật cùng tôi, Vương Viễn Bác, Ân Minh và cả Từ Triều Tông đều là bạn cùng phòng của tôi.”
Những lời này là nói với ba cô gái.
Mạnh Thính Vũ rất bình thản lướt nhanh qua ba người bọn họ, ánh mắt không dừng lại ở bất cứ ai dù chỉ là một giây, sau đó mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi và ghi nhớ tên.
“Thiệu Linh, là bạn của tôi ở câu lạc bộ nhiếp ảnh... Diệp Tư Tư thì không cần giới thiệu nữa, đều bạn học cùng lớp của chúng ta.”
Thịnh Thao nghiêng đầu, khi ánh mắt của anh ấy chạm đến Mạnh Thính Vũ thì ở vào trạng thái giằng co, trong mắt chỉ có cô, không kìm lòng được mà bật cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Mạnh Thính Vũ, bạn... của tôi, cũng là bạn cùng trường, có điều thấp hơn chúng ta một khóa, là sinh viên năm nhất.”
Những lời này là nói với ba người bạn cùng phòng ký túc xá.
Mạnh Thính Vũ nói súc tích: “Chào các anh chị, rất hân hạnh được quen biết mọi người.”
Diệp Tư Tư cười nói: “Thính Vũ, chị hiểu rất rõ về em, biết sinh nhật của em, chòm sao, thích ăn xíu mại thịt dê ở căng tin, thích ăn quả xoài, nhưng không thích bánh mousse xoài. Chuyện này phải trách anh Thao, ngày nào cũng nhắc mãi ở bên tai bọn chị, bọn chị đều nói, nếu như có môn học Thính Vũ, chắc chắn anh Thao sẽ dốc lòng học lấy hạng nhất.”