Sau Ly Hôn Cùng Chồng Trước Trọng Sinh

Chương 32: Chương 32




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thiệu Linh cũng nhân cơ hội mà “than phiền”: “Trước đây mỗi khi câu lạc bộ có hoạt động, anh Thao bất chấp gió mưa, bây giờ thì sao, ba ngày xin nghỉ hai bên, à, không phải chị đang kể khổ đâu!”

Nếu như Từ Triều Tông không ở đây, chắc chắn Mạnh Thính Vũ sẽ bị chọc cười.

Nhưng bây giờ cô không có chút ngọt ngào nào, chỉ hy vọng đại thần thời gian có thể thúc đẩy đồng hồ, để cho thời khắc xấu hổ nhanh chóng trôi qua.

Yêu đương đến tận dưới mí mắt của chồng trước... Cho dù Mạnh Thính Vũ đã chuẩn bị sẵn tâm lý là biện pháp đối phó, nhưng trong lòng vẫn khó mà nén được sự cực kỳ khó chịu đối với tình tiết đầy drama này.

Từ Triều Tông ngồi ở vị trí gần cửa, nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, anh luôn phải né tránh. Anh không phát hiện ra rằng, mỗi khi né tránh, mỗi khi sự chú ý của những người trong phòng bao tập trung vào món ngon mới lên, anh sẽ vô thức nhìn về phía Mạnh Thính Vũ.

Cách cái bàn tròn này, cách tầng khói nóng nghi ngút, anh cũng không biết mình đang nhìn cái gì, tìm cái gì.

Thịnh Thao rất săn sóc Mạnh Thính Vũ.

Lúc này có lẽ cũng có thành phần biểu diễn, anh ấy không ngừng gắp thức ăn cho Mạnh Thính Vũ, ngón tay bỏng đến nỗi đỏ lên cũng muốn bóc vỏ tôm cho cô, cẩn thận lấy xương cá ra giúp cô.

Mạnh Thính Vũ: “...”

Cô cũng chưa kém nhạy bén đến mức không nhận ra ánh mắt thỉnh thoảng bắn sang của Từ Triều Tông.

Thật ra trong lòng cô biết, đây chỉ là vở kịch một vai của cô, Từ Triều Tông không hề quen biết cô, hôm nay là lần đầu tiên anh gặp cô.

Nhân vật chính trong cơn gió lốc ngày hôm nay chỉ có Mạnh Thính Vũ và Từ Triều Tông, cũng bởi vì chút cảm xúc bí ẩn trong lòng này mà hai người bọn họ đều không phát hiện ra sự khác thường của đối phương. Ví dụ như cái nhìn chăm chú kéo dài đến mười giây lúc Từ Triều Tông đứng ở cửa phòng bao kia, Mạnh Thính Vũ tựa như diễn viên đối diễn trong vở kịch này, cô không để ý thấy sự thất thố của đối phương, cũng không nhìn thấy diễn xuất của đối phương là cao siêu hay là vụng về, cô chỉ lo lắng mình sẽ để lộ sơ hở.

“Thính Vũ, nếm thử món này xem.” Thịnh Thao rất chu đáo: “Anh hỏi quản lý rồi, tôm của bọn họ đều mới vớt từ hôm qua rồi vận chuyển bằng máy bay tới đây, rất tươi, hương vị hoàn toàn khác biệt với tôm đông lạnh.”

Mạnh Thính Vũ nghiêng đầu cười với anh ấy: “Anh cũng ăn đi, anh mới là nhân vật chính của hôm nay.”

Cho đến khi mùi vị cay gắt ngập tràn trong miệng, Từ Triều Tông mới nhận ra mình nhai phải gừng.

Anh khẳng định, kiếp trước Thịnh Thao và Mạnh Thính Vũ không hề quen biết nhau, hai người là người xa lạ chưa từng gặp nhau. Như vậy, tại sao bây giờ Mạnh Thính Vũ và Thịnh Thao lại quen biết nhau chứ? Không chỉ là quen biết, quan hệ của bọn họ...

Từ Triều Tông cúi đầu che giấu vẻ mặt hơi bực bội kia.

Tất cả mọi thứ trong phòng bao đều đang cố gắng đè nén không khí.

Đột nhiên, Vương Viễn Bác đứng dậy: “Tôi đi phòng vệ sinh một chuyến.”

Những người khác đều đang vừa ăn cơm vừa trò chuyện, khi nghe thấy câu nói này, Từ Triều Tông lại đi theo sau Vương Viễn Bác ra khỏi phòng bao. Vương Viễn Bác muốn ra hút một điếu thuốc, mới đi tới chỗ rẽ đã nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn thì thấy Từ Triều Tông, điếu thuốc kẹp ở giữa ngón tay, còn chưa kịp châm lửa, bèn thuận miệng nói: “Cậu cũng đi ra à.”

Từ Triều Tông nhéo mũi, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: “Bọn họ quen biết thế nào vậy?”

Quả thật vấn đề này đang giày vò anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.