Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh không nghĩ ra rốt cuộc là bước nào xuất hiện sai lầm, khiến cho hai người vốn nên là người xa lạ lại quen biết nhau.
Vương Viễn Bác sửng sốt một lát: “Ai?”
Lời vừa thốt ra, anh ấy mới ý thức được gì đó, nhíu chặt lông mày, yên lặng nhìn Từ Triều Tông: “Không phải cậu nói Mạnh Thính Vũ và anh Thao đấy chứ? Không phải, cậu có ý gì đây, tại sao tôi lại khó chịu như vậy chứ?”
Ở chung hơn một năm, Vương Viễn Bác tự nhận tuy cũng không hiểu rõ Từ Triều Tông cho lắm, nhưng đều là đàn ông, anh ấy có thể nhìn ra được, ánh mắt lúc anh ấy nhìn Mạnh Thính Vũ và lúc Từ Triều Tông nhìn Mạnh Thính Vũ là hoàn toàn khác nhau, cũng bởi vì vậy, vừa rồi Thịnh Thao mới không vui như thế.
Từ Triều Tông thản nhiên liếc nhìn anh ấy một cái, trả lời: “Cậu học sinh cấp ba mà tôi dạy là em họ của Mạnh Thính Vũ, tôi từng thấy ảnh ở trong nhà cậu ấy.”
Câu nói này như một lời giải thích, nhưng nghiên cứu kỹ càng thì lại chưa nói gì cả.
Vương Viễn Bác nghi ngờ nhìn Từ Triều Tông.
“Vậy à.” Tuy Vương Viễn Bác cảm thấy Từ Triều Tông không nói thật, nhưng vẫn trả lời: “Sau Quốc khánh, câu lạc bộ nhiếp ảnh của anh Thao có một hoạt động phải đi vườn hoa hồng sưu tầm dân ca, lúc đó ở ký túc xá cậu ấy đã mời chúng ta cùng nhau đi cậu còn nhớ không? Lần đó Mạnh Thính Vũ và bạn cùng phòng của cô ấy được Thiệu Linh dẫn đi, khi đó hai người bọn họ quen biết nhau.”
Trí nhớ của Từ Triều Tông rất tốt, trong đầu đã nhanh chóng xuất hiện một tuyến thời gian rõ ràng.
Nếu như anh nhớ không nhầm, chắc hẳn chính là ngày đó.
Vốn nên là ngày mà anh và Mạnh Thính Vũ gặp nhau lần đầu tiên.
Mạnh Thính Vũ không xuất hiện ở nhà cô, mà là được bạn dẫn đi vườn hoa hồng gặp được Thịnh Thao, thế là ngày đó trở thành lần đầu gặp mặt của cô và Thịnh Thao.
Hóa ra là như vậy.
Từ Triều Tông vừa mệt mỏi vừa muốn cười, khi anh quyết định tương lai của anh sẽ không có Mạnh Thính Vũ, cô đã bước về phía một người khác. Ông trời đúng là thích trêu người, sau khi ly hôn anh sống lại trở về thời đại học hai bàn tay trắng, lúc anh còn đang đắn đo do dự, Mạnh Thính Vũ đã gặp được một loại khả năng khác.
Vương Viễn Bác châm thuốc lá lên, tựa vào cửa sổ hút thuốc.
Từ Triều Tông phiền muộn trong lòng, vươn tay ra, nói bằng giọng điệu trầm thấp: “Cho tôi một điếu.”
Vương Viễn Bác: “...”
Từ Triều Tông đã giành lấy hộp thuốc lá của anh ấy, rút một cây từ trong đó ra, châm lửa một cách thuần thục, kẹp ở giữa ngón tay thon dài, phả ra một làn khói nhẹ.
Vương Viễn Bác ngạc nhiên nói: “Đù, thằng nhóc cậu còn biết hút thuốc luôn?”
Cơ thể hiện tại của Từ Triều Tông vẫn chưa biết hút, học cách hút thuốc từ lúc nào nhỉ? Có lẽ là lúc sau này lập nghiệp áp lực lũ lượt kéo đến. Anh nghiện thuốc lá không nặng, có đôi khi tăng ca suốt đêm sẽ hút một điếu để nâng cao tinh thần, lúc ấy khứu giác của Mạnh Thính Vũ nhạy bén như rađa vậy, chỉ cần anh hút là cô có thể ngửi được, giữa mùa đông còn bắt anh đứng ở ngoài hứng gió lạnh nửa tiếng, để mùi thuốc bay mất mới cho anh vào nhà.
Chuyện vốn đã mờ nhạt lại ngày càng trở nên rõ ràng, rõ ràng đến mức như thể mới xảy ra ngày hôm qua.
Cô ra sức nhéo cánh tay anh: “Từ Triều Tông anh có biết là hút thuốc gián tiếp còn nguy hiểm hơn không! Anh thừa nhận đi, anh muốn hại chết em, anh không yêu em! Nhìn xem, chỗ này của em nổi một cục mụn rồi, chính là do ngửi khói thuốc gián tiếp từ anh, anh phải đền cho em!”