Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Công ty trách nhiệm hữu hạn thời trang Hinh Linh, tổng giám đốc, Triệu Linh.
Tiền Tĩnh ghé lại gần, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: “Công ty thời trang?”
“Cô Triệu là một trong những bà chủ của công ty này.” Bà chủ giải thích với các cô: “Bản thân cô ấy có mở một cửa hàng quần áo ở bên Thiên Nhai, làm ăn rất tốt, ngày đó cô ấy đến bên này khảo sát thực thực địa, cũng muốn mở một cửa hàng quần áo bình dân cho sinh viên, đúng lúc chú ý tới dây chuyền áo len của các em, nghe nói là do các em làm thủ công thì càng tò mò hơn, nhờ chị đưa danh thiếp cho các em, muốn bàn bạc với các em một chút, nếu có cơ hội hợp tác thì cũng là một chuyện tốt, Tiểu Mạnh, không phải chị nói mạnh miệng, nếu như em có thể hợp tác với cô Triệu thật, số tiền kiếm được sẽ không phải là con số này nữa đâu, nói ít cũng phải gấp mười lần.”
Lúc Mạnh Thính Vũ và Tiền Tĩnh ra khỏi gian hàng vẫn còn choáng váng.
Tiền Tĩnh rất thực tế, chủ động mở miệng nói: “Thính Vũ, nếu như cậu muốn bàn bạc với cô Triệu này, tớ có thể đi cùng cậu, có điều tớ sẽ không tham dự vào, vốn dĩ những thứ này đều là ý tưởng của cậu, tớ chỉ giúp cậu làm, chuyện gian hàng tớ đã chiếm hời từ cậu, mối làm ăn gấp mười lần này tớ cũng không có mặt mũi hợp tác với cậu đâu. Có điều! Nếu như cậu thật sự kiếm được tiền, vẫn phải nhớ mời tớ ăn cơm cùng nhau chúc mừng nha!”
Trong lòng Tiền Tĩnh biết rõ, lúc ấy Mạnh Thính Vũ kéo cô ấy nhập hội là bởi vì một mình làm không xuể, cô ấy chỉ là người trợ giúp, kiểu làm ăn như như gian hàng, cô ấy có thể nhập hội, nhưng rõ ràng tấm danh thiếp kia là cho một mình Mạnh Thính Vũ, nếu như cô ấy không tự nhắc đến, hoặc là khóc lóc cầu xin muốn tiếp tục chia tiền với Mạnh Thính Vũ, đó chính là vấn đề nhân phẩm.
Mạnh Thính Vũ vốn không hề lo lắng đến chuyện này.
Trong mắt người ngoài thậm chí là chính bản thân Tiền Tĩnh, các cô chỉ là bạn cùng phòng mới quen biết hơn ba tháng, nhưng đối với Mạnh Thính Vũ mà nói, Tiền Tĩnh là bạn mười mấy năm, cô rất chắc chắn về nhân phẩm của Tiền Tĩnh, Tiền Tĩnh không phải là người nhìn thấy lợi ích là không nhấc chân nổi.
“Không thành vấn đề!” Mạnh Thính Vũ nói rất sảng khoái: “Nếu như bàn bạc thành công kiếm được tiền thật, tớ mời cậu ăn buffet hải sản.”
“Má ơi đó là bữa tiệc lớn cấp bậc gì vậy, tớ đã mong đợi rồi đấy!”
Thật ra có một khoảng thời gian, Mạnh Thính Vũ rất buồn rầu, tuy rằng có cơ hội sống lại trở về quá khứ, nhưng dường như cô cũng không có cách nào thay đổi tương lai của mình một cách quyết đoán.
Người bình thường ở trong xã hội nhỏ bé đến mức chỉ như một hạt phù sa.
Khi đối mặt với sóng lớn cuốn tới cũng chỉ có thể bó tay toàn tập.
Cô lại biết tương lai có ngành nghề nào có thể kiếm tiền, nhưng sau đó thì sao? Một là cô không có kỹ thuật hai là không có chống lưng, muốn dấy lên sóng to gió lớn là chuyện không thực tế. Cũng ví dụ như lúc bất động sản dậy sóng, rất nhiều người đều hối hận tại năm đó giá nhà mới ba bốn ngàn một mét vuông mà tại sao lại không mua chứ! Hỏi kỹ ra thì tiền lương khi đó mới chừng một ngàn tệ, muốn mua cũng không có khả năng mua mà.
Bằng tốt nghiệp của Đại học Yến có sức nặng trong thị trường xin việc, nhưng điều này không có nghĩa là, sinh viên chưa tốt nghiệp của Đại học Yến có thể tỏa sáng ở nơi làm việc.
Nơi làm việc có một cánh cửa thấp nhất - sinh viên tốt nghiệp thuộc khóa này.
Bây giờ cô mới năm nhất, cho dù mang danh Đại học Yến thì những công ty khác cũng không cần cô.