Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng cảm xúc buồn bực rất ngắn, kiếp trước cô đã trải qua cuộc sống xa hoa không lo rất lâu, cũng không hề vui vẻ thoải mái như người khác tưởng tượng. Bây giờ làm lại một lần nữa, mục tiêu hàng đầu của cô là để mình sống vui vẻ, giờ phút này, cho dù trên lưng cô đeo chiếc cặp sách mấy chục tệ, ăn bữa ăn mười tệ ở căng tin, nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, cô cũng vô cùng thoải mái.
Mạnh Thính Vũ không vội vã liên hệ với Triệu Linh.
Cô phải chuẩn bị đầy đủ trước, trước hết phải lên mạng tìm kiếm về quy mô và đặc điểm của công ty thời trang Hinh Linh, sau đó còn phải đi cửa hàng thực tế xem thử. Cô nhớ mang máng là có một người bạn cấp ba lúc học đại học bị lừa vào tổ chức bán hàng đa cấp, người nhà phải tốn rất nhiều công sức mới cứu người ra được.
Trước tiên loại bỏ khả năng người ta là lừa đảo là bọn đa cấp, sau đó mới tiến hành bước trao đổi tiếp theo.
Cô còn phải tìm người quen chuyên về mảng pháp luật để kiểm định giúp cô, tuy rằng cô cũng không cảm thấy một bà chủ như người ta sẽ lừa một sinh viên nghèo hai bàn tay trắng như cô, nhưng chỉ cần dính đến lợi ích thì vẫn phải cẩn thận một chút.
Mạnh Thính Vũ bận rộn quên cả trời đất, Thịnh Thao gửi mấy tin nhắn liền mà cô cũng không rảnh xem.
Tuy rằng kiếp này cô không đi về hướng giàu sang sung sướng, nhưng trong thẻ không có nhiều tiền cuối cùng vẫn không quá vui vẻ, có cơ hội như vậy thì vẫn phải để bụng, theo như lời tiết lộ của bà chủ gian hàng, nói không chừng cô có thể kiếm được một món tiền nhỏ thật.
Thịnh Thao ở trong phòng ngủ đợi Mạnh Thính Vũ trả lời tin nhắn đến héo mòn.
Trước đây cảm thấy gian nan, bây giờ là đau nhưng cũng vui vẻ.
Thật ra hiện giờ quan hệ của bọn họ rất mập mờ, chỉ thiếu một thủ tục - cô tự mình đóng dấu cho anh ấy thăng chức thành bạn trai.
Anh ấy đã nghĩ sẵn cả những chuyện sau khi xác định quan hệ, đầu tiên, anh ấy muốn tuyên bố tin tức này ở trên mạng, ảnh chụp cũng đã chọn xong, là do anh ấy chụp lén, lúc anh ấy lấy vé xem phim xong và đi tìm cô, cô đang ngẩng đầu nhìn tấm poster ở trên vách tường, giây phút đó, anh ấy bèn rút máy ảnh ra chụp lại hình ảnh đó như ma xui quỷ khiến.
Tiếp theo, anh ấy phải đi học cùng cô, đi thư viện cùng cô, đi căng tin cùng cô, để tất cả những người nhìn thấy cô ấy đều biết rằng, anh ấy là bạn trai của cô.
Tốt nhất là những người có suy nghĩ khác kia hãy chủ động từ bỏ.
Cuối cùng, anh ấy mong rằng sau khi bọn họ yêu đương được một thời gian ngắn sẽ dẫn cô về nhà gặp bố mẹ anh ấy.
Anh ấy muốn để cô thấy rằng, bố mẹ của anh ấy đều rất tốt, nhà anh ấy cũng rất tốt.
Thịnh Thao chưa từng thích một ai như vậy, thích đến nỗi ngay quả quan hệ yêu đương còn chưa xác định đã nghĩ đến sau này.
Mải mê suy nghĩ, cuối cùng đầu bên kia cũng trả lời tin nhắn.
Mạnh Thính Vũ: [Lúc nãy em đang bận.]
Mạnh Thính Vũ: [Dọa em hết hồn, vừa đi phòng ngủ khác tìm người, phát hiện trên ban công của các cô ấy treo quần áo của con trai, là bạn trai của đàn chị.]
Mạnh Thính Vũ: [Đàn chị nói giặt một bộ quần áo dùng hết nửa túi bột giặt ha ha ha.]
Thịnh Thao lập tức chột dạ.
Luôn cảm thấy Mạnh Thính Vũ đang ám chỉ gì đó, vội vàng trả lời: [Người cực kỳ cá biệt không thể đại diện cho tập thể đàn ông bọn anh, quần áo của anh không bẩn, một túi bột giặt có thể sử dụng một năm!]
Mạnh Thính Vũ: [...]
Mạnh Thính Vũ: [Bột giặt của anh tốt nhất là một túi hai mươi cân.]